Ôn Ninh nhìn Ôn Thư Hành, nụ cười như có như không hiện trên môi.
Dù sao cũng là người lăn lộn chốn quan trường, so với Ôn Vân Nhã, đầu óc quả có hơn đôi phần.
Ôn Thư Hành vừa dứt lời xin lỗi, thấy Ôn Vân Nhã vẫn như khúc gỗ đứng bất động, liền vội vàng liếc mắt ra hiệu, lén lút trừng nàng một cái.
Ôn Vân Nhã hận không thể thổ huyết tại chỗ, nhưng từ nhỏ đã quen nghe lời huynh trưởng, cuối cùng chỉ đành tiến lên, lí nhí nói:
“Ta… ta cũng xin lỗi Hứa nhị cô nương…”
Nói xong, nàng lập tức quay người, như thể không thể nấn ná thêm một khắc nào nữa, cắn môi nói:
“Điện hạ, chúng ta đi thôi.”
Vĩnh An công chúa liếc Ôn Ninh lần cuối, dịu dàng nói:
“Được.”
Có được câu này của Vĩnh An công chúa, Ôn Thư Hành rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, dẫn người rời đi nhanh chóng.
Thái độ của bọn họ, đâu có chút gì gọi là thật tâm xin lỗi.
Tuy nhiên, Hứa Du Tình đang suy yếu, tâm tình hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn ổn định, chỉ đỏ hoe hai mắt trừng đám người kia rời đi, mà không còn sức lên tiếng nữa.
Ôn Ninh cũng vì lo lắng thân thể của Hứa Du Tình, nên mới dễ dàng bỏ qua cho hai huynh muội kia.
Nàng quay đầu nhìn về phía Hứa Du Tình, ôn tồn nói:
“Hứa nhị cô nương, hiện giờ cô không thể xúc động quá, hãy bình tĩnh lại một chút rồi hãy nói tiếp…”
Không ngờ Hứa Du Tình đột nhiên quay sang, khản giọng hỏi:
“Ngươi là… Ôn đại phu…”
Hứa Du Tình thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065260/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.