An Hòa lặng lẽ nhìn Lý Vệ Hồng trước mặt, khóe môi khẽ mỉm cười.
Tuy người mà ông ta lựa chọn có phần thiển cận, tính tình lại nóng nảy, nhưng chí ít vẫn là kẻ nghe lời.
Dẫu Trần Cẩn Phong do Hứa Cửu Tư chọn lựa có năng lực toàn diện đến đâu thì sao? Người nam nhân ấy, trên thân lại mang một nhược điểm chí mạng—hắn thiếu đi khát khao với vị trí cao cao tại thượng kia.
Điều ấy cũng đã định sẵn, hắn sẽ không bao giờ giống như những kẻ khác, bất chấp thủ đoạn, dốc hết mọi thứ để đạt được mục đích.
Điểm này, ngược lại lại tương xứng lạ lùng với Hứa Cửu Tư—kẻ xưa nay vốn tiêu dao tùy ý, chẳng buồn đếm xỉa chuyện đời.
An Hòa vẻ mặt điềm đạm, song trong đáy mắt lại lướt qua một tia tinh quang.
Người có thể bồi dưỡng nên một minh quân lưu danh thiên cổ, chỉ có thể là ông ta.
Còn Lâu Hạc Vũ ư, hừ.
Vấn đề lớn nhất của y, không nằm ở người y chọn, mà là chính bản thân y.
Y quá mức mong muốn thể hiện, cho rằng chỉ bằng bản lĩnh của mình, liền có thể đưa bất kỳ một phế vật nào lên vị trí kia.
Sự cố chấp tự phụ như thế, sớm muộn cũng sẽ rước lấy diệt vong.
Kẻ cười đến cuối cùng, chỉ có thể là ông ta, và nhất định sẽ là ông ta.
…
Trong thành Phong Lâm.
Sau khi trở về Đô hộ phủ, Ôn Ninh vốn định ghé qua Thọ An Đường một chuyến, nhưng nghe Trần Cẩn Phong nói hôm nay sẽ ở lại phủ nghỉ ngơi, không ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064353/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.