Vân Thành – chính là nơi năm đó hắn bị bức đến mức suýt phải nhảy vực tự vẫn!
Cũng là nơi khiến hắn phải ôm lấy nỗi nhục lớn nhất đời mình!
Hắn từng thề rằng, sẽ có một ngày, nỗi nhục hắn phải chịu hôm đó, hắn nhất định sẽ bắt Trần Cẩn Phong trả lại gấp trăm ngàn lần!
…
Bên cạnh còn đứng hai nam tử vận cẩm bào, trông thấy cảnh tượng ấy thì quỳ gối cũng muốn mềm nhũn, trong lòng không ngừng khấn thầm cầu cho sát thần kia quên mất sự tồn tại của mình. Nào ngờ giây tiếp theo, Lý Vệ Hồng đột ngột quay đầu, sát khí bừng bừng nhìn chằm chằm hai người.
La Nhất Chính trong lòng chấn động mạnh, “phịch” một tiếng đã quỳ sụp xuống, thấy con trai La Huyên Vinh bên cạnh vẫn còn ngây ra đứng đó, vội vàng kéo hắn xuống đất, hoảng loạn dập đầu: “Điện hạ! Nhất định vẫn còn cơ hội! Tiểu nhân… tiểu nhân nhất định sẽ nghĩ cách giúp điện hạ bắt được nữ nhân kia…”
“Chờ ngươi nghĩ ra cách, cải xào cũng nguội rồi!” (ý nói đã quá muộn màng)
Lý Vệ Hồng chán ghét đến mức không muốn nhìn bộ dạng hèn nhát ấy nữa, giơ chân đá ông ta văng ra đất.
La Huyên Vinh giật mình nhào tới, “Phụ thân!”
La Nhất Chính lại hiểu rất rõ, giờ là thời khắc quyết định sự sống còn của cả nhà bọn họ.
Quan hệ giữa Trần Cẩn Phong và Tam cô nương nhà họ Ôn, chính là lễ vật mà ông ta dâng lên để đầu quân cho Lý Vệ Hồng.
Dù con gái ông ta không đủ bản lĩnh để chiếm được lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064352/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.