Ôn Ninh liếc nhìn Trần Cẩn Phong, hỏi:
“Ta có cần tránh mặt không?”
Trần Cẩn Phong hơi nhướng mày, dường như cảm thấy buồn cười mà nhìn nàng,
“Lúc này rồi, nàng còn hỏi câu đó?”
Vừa nói, không đợi Ôn Ninh nói thêm gì, hắn đã nắm tay nàng rời khỏi trường tháp, bước đến ngồi vào chủ vị.
Hai người vừa an tọa, Hứa Cửu Tư và Du Lâm Uyên đã bước vào. Thấy Ôn Ninh có mặt, cả hai cũng không lấy làm lạ, chỉ hành lễ rồi ngồi xuống ghế đối diện.
protected text
Chỉ là hôm nay thần sắc của hai người lại chẳng chút thư thái như mọi khi. Vừa ngồi xuống, Du Lâm Uyên đã mở miệng:
“Chủ công, hôm nay mấy vị gia chủ thế gia, đứng đầu là Mục gia và Hàn gia, lại một lần nữa tiến cung, yêu cầu yết kiến Thánh Thượng. Thuộc hạ đã lấy lý do như trước, nói Thánh Thượng thân thể bất an, tạm thời không tiện gặp khách. Có điều, có lẽ thấy chủ công hôm nay không ở trong cung, bọn họ nhất quyết không chịu rời đi, đến giờ vẫn còn quỳ ngoài cửa ngự thư phòng, nói sẽ quỳ đến khi Thánh Thượng đồng ý gặp mặt mới thôi.”
Từ sau khi triều đình công bố cải cách chế độ tuyển chọn nhân tài mới, mấy vị thế gia này gần như ngày nào cũng vào cung.
Mấy hôm trước, Trần Cẩn Phong còn đích thân trấn giữ trong cung, bọn họ chẳng chiếm được lợi lộc gì. Hôm qua mới yên ổn được một ngày.
Nào ngờ hôm nay hắn vừa rời cung, bọn họ đã lập tức kéo đến.
Khóe môi Trần Cẩn Phong khẽ cong, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064354/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.