Tâm trạng lúc này của Ôn Ninh vô cùng phức tạp, cũng không biết nên nói với hai người họ thế nào cho phải — họ xem nàng như người nhà mà quan tâm, nhưng về sau có thể thực sự trở thành người một nhà hay không… vẫn là chuyện chưa thể khẳng định.
Tuy vậy, Trần Vô Ưu và Tô Lệnh Nguyệt đều là những người rất tốt.
Nếu họ nguyện ý, dẫu sau này không thể trở thành người một nhà, nàng cũng hy vọng có thể tiếp tục giữ quan hệ thân thiết với họ.
Lúc này, Trần Vô Ưu liếc nhìn mâm cơm chỉ bị động đũa qua loa của Ôn Ninh, liền sốt sắng hỏi: “Ninh tỷ tỷ, có phải muội và Lệnh Nguyệt tẩu tới làm phiền tỷ dùng bữa rồi không? Tỷ cứ ăn trước đi, đừng để bụng đói!”
Ôn Ninh mỉm cười: “Không sao, ta ăn no rồi.”
Tô Lệnh Nguyệt hơi nhướn mày, quan sát nàng một lát, rồi lo lắng hỏi: “Ninh Ninh, có phải chuyện bị tập kích hôm nay khiến nàng sợ rồi không?”
Nàng nhìn ra được, thần sắc Ôn Ninh có chút không ổn.
Vẫn là nụ cười thường ngày, nhưng nơi đáy mắt lại không có bao nhiêu ý cười.
Ôn Ninh đúng là lần đầu gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, bảo không sợ thì là giả.
Chỉ là lúc này, có chuyện khác còn đè nén cảm giác sợ hãi ấy xuống tận đáy lòng.
Nàng hơi cong môi: “Ta không sao đâu, các nàng đừng lo quá…”
Trần Vô Ưu lập tức đau lòng không thôi, vội nói: “Sao mà không lo cho được! Nhị ca đâu rồi? Xảy ra chuyện như thế này, nhị ca lẽ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064344/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.