Ôn Ninh khẽ nhíu mày, “Là vì cớ gì?”
Trần Cẩn Tư lại không đáp mà hỏi ngược, “Ôn đại phu có biết nhị ca hiện giờ đã đi đâu không?”
Ôn Ninh nhìn Trần Cẩn Tư, đáp: “Trước khi chủ công rời đi, chàng nói là muốn điều tra rõ chân tướng kẻ chủ mưu đứng sau vụ tập kích lần này.”
Trần Cẩn Tư lại khẽ cười, như thể mang theo mấy phần giễu cợt, thì thầm: “Quả nhiên huynh ấy không chịu để lộ nửa lời trước mặt Ôn đại phu…”
Ôn Ninh mím chặt môi, bị thái độ cố làm thần bí của Trần Cẩn Tư chọc cho có phần mất kiên nhẫn, “Tam công tử nếu đã biết gì, cớ sao không nói thẳng?”
Trần Cẩn Tư hơi nhướng mày, khẽ cười, đáp: “Nếu ta có thể nói, hẳn đã sớm nói rồi. Người sau này sẽ cùng nhị ca đi đến cuối con đường là Ôn đại phu, Ôn đại phu cũng không nên cứ mãi đứng ngoài cuộc, nên chủ động tìm hiểu về nhị ca một chút mới phải.”
Dừng lại một khắc, hắn thu lại ý cười, nét mặt trầm xuống, nói tiếp: “Trong mấy huynh muội chúng ta, luôn là nhị ca tiến về phía trước, kéo chúng ta lớn lên. Năm ấy, phụ mẫu và đại ca lần lượt qua đời, trong lòng chúng ta chưa từng có hoang mang hay tuyệt vọng, là bởi vì nhị ca luôn ở phía trước thay chúng ta chắn gió che mưa, cho chúng ta một tấm lưng vững chãi. Nhưng huynh ấy… lại phải đơn độc gánh chịu tất cả khổ đau và ác ý trên đời. Trước kia ta luôn mong, bên cạnh nhị ca có thể có một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064345/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.