Ôn Ninh khẽ nhíu mày, “Chàng không ăn cùng ta sao?”
Trần Cẩn Phong khẽ mím môi, đôi mắt phượng sâu lắng tối đen, “Ta còn chút việc phải làm, nàng cứ ăn trước đi.”
“Vậy buổi tối thì sao? Chàng định ngủ ở đâu?”
Nàng vẫn còn nhớ, lần trước nàng nghỉ lại đây, hắn đã ngồi ở cuối giường suốt một đêm.
“Nếu ta về muộn…”
Trần Cẩn Phong ngừng lại một chút, rồi nói: “Thì sẽ không quấy rầy nàng. Dù sao nơi này là doanh trại của ta, ta tìm đâu chỗ ngủ cũng được.”
Nói xong, hắn liền xoay người, toan rời khỏi trướng doanh.
Ôn Ninh bỗng nhíu chặt đầu mày.
Nàng giờ đã hoàn toàn chắc chắn, tên này tuyệt đối có vấn đề.
Nàng vội bước lên một bước, định nắm lấy tay hắn, nhưng chợt nhớ đến lúc nãy hắn né tránh bàn tay nàng, bèn chần chừ một khắc, đổi lại chỉ kéo nhẹ vạt áo hắn, cắn môi hỏi: “Trần Cẩn Phong, chàng giận sao?”
Trong lúc sốt ruột, nàng thậm chí không gọi là “chủ công”, mà trực tiếp gọi thẳng tên hắn.
protected text
“Vậy sao chàng không dám nhìn ta mà nói chuyện?”
Ôn Ninh nhíu chặt mày, nàng vốn là người có gì nói nấy, không thích giữ mọi thứ trong lòng, “Chàng giận gì ta? Hôm nay, ta đột nhiên xuất thành là có nguyên do, chuyện bị tập kích ta cũng không lường trước được.”
Thật ra mà nói, những kẻ đó tập kích nàng, chẳng phải là vì hắn sao? “Dù quá trình có hơi nguy hiểm, nhưng cuối cùng ta cũng không làm vướng chân chàng đúng không? Nếu trong lòng chàng có gì không hài lòng, thì cứ nói thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064343/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.