Trông thấy Trần Cẩn Bách vội vã đến rồi vội vã rời đi, Ôn Ninh không khỏi ngẩn người đứng tại chỗ.
Địch Thanh lập tức tiến lên, khuyên nhủ: “Ôn đại phu, chúng ta đi thôi, những việc còn lại, chủ công sẽ xử lý ổn thỏa.”
Ôn Ninh nhìn về hướng Trần Cẩn Phong rời đi, gật đầu: “Được.”
Về đến doanh trại, Địch Thanh trực tiếp đưa nàng đến doanh trướng của Trần Cẩn Phong.
Ôn Ninh lần trước đã từng ở lại đây một đêm, nên cũng không thấy xa lạ.
Vừa vào trướng không lâu, đã có binh sĩ đưa quân y tới. Dù Ôn Ninh nhiều lần khẳng định rằng vết thương của nàng chỉ là vết thương nhỏ, hơn nữa nàng cũng đã xử lý rồi, nhưng quân y vẫn không chịu rời đi, nhất quyết phải bôi thuốc lại một lần nữa mới yên tâm.
Quân y đi không lâu sau, lại có binh sĩ mang chút đồ ăn tới. Ôn Ninh nhìn sắc trời dần tối bên ngoài, bèn hỏi: “Chủ công vẫn chưa quay lại sao?”
Tên binh sĩ kia có vẻ chất phác, lắc đầu đáp: “Vẫn chưa ạ, nhưng vừa rồi có đưa khá nhiều người bị thương trở về.”
Ôn Ninh lập tức ngồi thẳng dậy, hỏi: “Hiện tại bọn họ đang ở đâu?”
“Đều được đưa đến trướng của Ngô đại phu, Ngô đại phu đang chữa trị cho họ.”
Ngô đại phu, chính là vị vừa mới giúp Ôn Ninh xử lý vết thương.
Ôn Ninh liền đứng dậy, nói: “Ta muốn đi xem họ.”
Bọn họ là vì bảo vệ nàng mới bị thương.
Nàng làm sao có thể yên tâm ngồi một chỗ? Tên binh sĩ kia sửng sốt, thoáng lúng túng: “Nhưng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064342/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.