Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Địch Thanh liền nghiêm mặt quát lớn: “Tất cả nằm rạp xuống!”
Những hộ vệ xung quanh đều là những người được huấn luyện nghiêm ngặt, vừa nghe hiệu lệnh liền lập tức nằm rạp xuống yên ngựa. Gần như ngay khi họ cúi đầu, trong không khí đã vang lên mấy tiếng xé gió nguy hiểm đầy sát khí, mấy mũi tên vun vút bay sượt qua thân thể họ.
Tránh được đợt tập kích đầu tiên, Địch Thanh liền rút kiếm bên hông, hét lớn: “Có mai phục! Bảo vệ Ôn đại phu! Đốt khói lang!”
Trong lúc hắn lên tiếng, một trận mưa tên nữa lại bay tới, bị Địch Thanh cùng các hộ vệ chém rơi xuống đất.
protected text
Nhìn sơ qua, bọn chúng ít nhất cũng có năm sáu mươi tên, trong khi phe họ tuy là tinh nhuệ lấy một địch mười, nhưng cũng chỉ hơn mười người, lại còn phải bảo hộ Ôn Ninh, mọi phương diện đều bị hạn chế, nếu chính diện giao chiến e rằng khó chiếm được chút lợi thế nào!
Địch Thanh quyết đoán ra lệnh: “A Dũng, Khánh Sinh, các ngươi theo ta hộ tống Ôn đại phu thoát khỏi nơi này! Những người còn lại, liều chết cản địch! Đi!”
Nói xong, hắn xoay ngựa lại, trao đổi ánh mắt với xa phu điều khiển xe, rồi lập tức phóng ngựa lao về phía trước.
May mà Ôn Ninh trong xe ngựa đã nhận ra điều bất thường, sớm bám chặt lấy khung cửa sổ, nên mới không bị ngã sóng soài khi xe đột ngột tăng tốc.
Nàng không sao ngờ tới, có người lại vì nàng mà huy động binh lực lớn như vậy để tập kích!
Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064339/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.