“Vô lễ! Ta đã nói rồi, người bên cạnh ta không có tội! Ngươi lấy gan đâu mà dám bắt bà ta đi gặp quan?”
Hàn lão phu nhân lại hung hăng đập bàn, lớn tiếng hô: “Người đâu, đem cả Vương đông gia bọn họ ‘mời’ ra ngoài luôn!”
Ôn Ninh không khỏi nhếch môi cười lạnh.
Nàng vẫn đánh giá thấp sự hoang đường của đám thế gia Tấn Quốc này.
Những thế gia này quen thói đứng trên cao, sai khiến người khác, trong lòng căn bản chẳng coi dân đen dưới đáy xã hội ra gì.
Hàn lão phu nhân lần này nổi giận với bọn họ, chẳng qua là vì cảm thấy mất mặt trước họ, muốn lấy lại cái gọi là “uy nghiêm” mà thôi, thêm vào đó bệnh tình của tiểu nhi tử khiến bà ta phiền não, tiện thể trút giận ra ngoài.
Đáng tiếc, tuy nàng không ngờ bọn họ lại thối nát đến mức này, nhưng làm việc thì vẫn luôn biết lo xa.
Thấy thị vệ nhà họ Hàn sau khi nhận lệnh liền với vẻ mặt hung hăng tiến về phía bọn họ, Ôn Ninh khẽ cười khinh miệt, nâng mắt lên nhàn nhạt nói: “Hàn lão phu nhân, giờ ngài nói không cho chúng ta báo quan, e là đã muộn rồi.”
Hàn lão phu nhân sững người, lạnh lùng nhìn Ôn Ninh: “Ngươi có ý gì?”
“Ý là…”
Ôn Ninh mỉm cười rạng rỡ với bà ta: “Ngay khi ta phát hiện Lưu bà tử cố ý gài bẫy hãm hại Thọ An Đường, đã lập tức sai người đi báo quan rồi. Giờ này, người của nha môn đô thành Phong Lâm chắc cũng sắp tới nơi rồi.”
Vừa nói, vừa liếc nhìn Địch Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064338/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.