“Không… không thể nào!”
Lưu bà tử cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí vào thời khắc mấu chốt, lớn tiếng nói:
“Ngươi đang nói bậy! Lão phu nhân, ngài đừng để bị nàng ta mê hoặc!”
Dù nữ tử này có thể điều tra chuyện hai năm trước, thì… thì làm sao nàng ta có thể tiếp cận những người đó, còn đưa họ tới đây được chứ!
Tấn Quốc cấm cờ bạc, mấy sòng bạc ngầm kia toàn là hoạt động lén lút. Ai không biết những kẻ đứng sau sòng bạc đều là hạng lang sói lưu manh, chẳng phải người thường dám đụng vào!
Bằng không, năm đó trượng phu bà ta đâu đến nỗi sợ đến nỗi phải trốn khỏi Phong Lâm trong đêm, còn bà ta thì cắn răng đem bán hết nữ trang tích góp bao năm để trả nợ thay ông ta!
Nghe nói, mấy sòng bạc ngầm đó còn có thế lực gia tộc chống lưng! Nếu không thì lũ côn đồ đó sao dám mở sòng to thế giữa đô thành Phong Lâm? Ôn Ninh khẽ bật cười:
“Ta nói bậy hay không, đưa người vào đối chất chẳng phải sẽ rõ?”
Sắc mặt Hàn lão phu nhân âm trầm như sắp nhỏ mực, một lúc sau mới lạnh giọng:
“Nguyệt Mai, ngươi đi, đích thân đưa người đó vào!”
Chu ma ma lập tức nhận lệnh.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, chỉ thấy Chu ma ma cùng vài hộ vệ dẫn hai người đàn ông bước nhanh vào. Một trong số đó mặc áo dài bó sát màu lam sẫm, đeo kiếm bên hông, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ biếng nhác – chính là Địch Thanh.
Bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064337/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.