Trần Cẩn Phong ung dung ngồi trên đệm, một tay lười nhác đặt lên đầu gối phải co lên, nửa híp mắt phượng nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng lại nghĩ đến chuyện, mấy ngày nay vì bận rộn mà ngay cả một lần gặp A Ninh hắn cũng chưa có được.
Lúc bận thì không thấy gì, nhưng giờ mọi việc tạm thời yên ổn, sự bức bối và ngứa ngáy bị đè nén trong lòng liền nhân cơ hội mà trỗi dậy, dồn dập không thôi.
Nhớ lại lần hắn châm cứu trước, A Ninh từng nói, lần tiếp theo sẽ là lần cuối cùng hắn được châm cứu.
Cũng đồng nghĩa với việc… nàng sẽ cho hắn một câu trả lời.
Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng liền bốc lên một luồng phiền muộn và bất an, như ngọn lửa thiêu đốt tâm can. Thậm chí có những đêm nằm mơ thấy cảnh A Ninh cự tuyệt mình, tỉnh lại thì sát khí và lý trí giằng co trong lòng, khiến hắn trằn trọc khó ngủ.
Tình trạng ấy ngày càng nghiêm trọng. Mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi, mà mỗi đêm hắn vẫn chỉ chợp mắt được chừng một hai canh giờ.
Chỉ có khi gặp được A Ninh, nỗi bất an đó mới tạm được xoa dịu.
Nhưng cứ như vậy mãi, rõ ràng không phải cách.
Trần Cẩn Phong hơi ngửa đầu ra sau, khẽ nhắm mắt, che giấu tầng u ám đang dần lan ra trong đáy mắt.
Ngay giây tiếp theo, hắn bất ngờ đứng bật dậy, khiến đám võ tướng đang rôm rả tán tụng hắn giật bắn mình, mắt trừng trừng nhìn nhau, trong mắt viết rõ một câu: “Chết tiệt, bọn mình nói gì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064340/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.