Ôn Ninh rất ít khi tiếp xúc với Tam công tử Trần gia, nhưng chỉ qua vài lần gặp gỡ ngắn ngủi, nàng đã đủ hiểu — người này tâm tư sâu xa, thậm chí ở một số phương diện còn sâu hơn cả Trần Cẩn Phong.
Lúc này, hắn rõ ràng không để tâm tới lời cảnh cáo của Trần Cẩn Phong, nhất quyết nói ra những chuyện này với nàng — nếu nàng thật sự cho rằng hắn chỉ muốn “giải thích” cho mình, thì đúng là ngốc.
Nàng ngẩng đầu nhìn Trần Cẩn Tư trong chốc lát, cuối cùng khẽ nhếch môi cười:
“Đa tạ Tam công tử đã giải thích.”
Bên cạnh, Trần Cẩn Phong khẽ nhíu mày, còn chưa lên tiếng, thì giọng Trần Cẩn Tư đã vang lên:
“Ôn đại phu nói vậy lại khách sáo rồi. Vừa nãy ta còn nghe nàng gọi Tứ đệ là Cẩn Bách, cớ gì đến lượt ta lại xưng hô xa cách thế?”
protected text
Việc nàng gọi Trần Cẩn Bách là “Cẩn Bách” vốn là do Trần Cẩn Phong yêu cầu, hơn nữa Cẩn Bách nhỏ hơn nàng vài tháng, tính tình lại hoạt bát, xưng hô như vậy cũng không quá đường đột.
Nhưng Trần Cẩn Tư lại là người thâm trầm khó đoán, lại lớn hơn nàng những bốn tuổi, nàng dĩ nhiên không thể thoải mái mà gọi thân mật như thế.
Nếu giờ nàng và Trần Cẩn Phong đã thành thân, thì chuyện này chẳng phải vấn đề — theo hắn gọi là “Tam đệ” là xong.
Nhưng hiện tại, nàng và hắn… còn chưa thực sự kết hôn.
Ôn Ninh không khỏi khẽ cong khóe môi.
Nàng sao có thể không nhận ra — từ lúc bắt đầu, Tam công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064325/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.