Tuy Trần Cẩn Tư xưa nay trầm mặc ít lời, cũng chẳng hay thể hiện tình cảm, nhưng Tô Lệnh Nguyệt hiểu rất rõ — trong số các huynh muội nhà họ Trần, người sâu nặng tình cảm với nhị ca, và cũng không thể chịu nổi việc nhị ca chịu chút ấm ức nào, chính là Trần Cẩn Tư.
Trần Cẩn Bách nhíu chặt mày, bỗng nghiêng đầu hừ một tiếng:
“Nói như thể bọn ta không quan tâm nhị ca vậy! Nếu không phải biết nhị ca để tâm đến Ôn đại phu, thì ta chẳng thèm cho nàng sắc mặt tốt đâu…”
“Tứ ca chết tiệt!”
Trần Vô Ưu lập tức lớn tiếng phản đối, phồng má nói:
“Huynh lại muốn bắt nạt Ninh tỷ tỷ! Sao cứ nói Ninh tỷ tỷ khiến nhị ca chịu ấm ức? protected text
Tỷ ấy chưa đáp lại nhị ca, chắc chắn là… là có lý do…”
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Tô Lệnh Nguyệt vừa dở khóc dở cười vừa ngắt lời:
“Thôi đi, đừng gây chuyện thêm nữa. Cho họ chút thời gian đi.
Dù sao ta cũng có dự cảm rất mãnh liệt — nhị tẩu của các ngươi ấy, chắc chắn không chạy thoát đâu.”
…
Bên kia, từ lúc nắm tay Ôn Ninh rời đi, Trần Cẩn Phong vẫn im lặng, mãi đến khi sắp tới Trúc Như cư, hắn mới quay đầu liếc nhìn nữ tử đang như thất thần, khẽ hỏi:
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Ôn Ninh lập tức hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khẽ nói:
“Ta đang nghĩ tới những lời mà tam đệ của chàng nói…
Những cô nương muốn gả cho chàng ấy, thực ra người nào cũng… hợp với chàng hơn ta.”
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064326/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.