Mấy ngày nay trông thấy Ôn Ninh coi hai giỏ quýt kia như bảo vật, Xuân Hỷ cùng vài người lập tức len lén liếc nhìn Trần Cẩn Phong, trong lòng gào thét ——
Đúng vậy a! Ôn đại phu rốt cuộc muốn làm gì? Bọn họ cũng rất hiếu kỳ a!
Ôn Ninh mỉm cười híp mắt:
“Ta muốn chế một loại dược vật.”
protected text
Trần Cẩn Phong khẽ nhướng mày, hiển nhiên khó hiểu —— đám quýt mốc này có thể luyện ra được thứ thuốc gì? Giải thích tường tận quả thật rườm rà, Ôn Ninh dứt khoát nói:
“Đợi ta làm ra, chủ công sẽ hiểu.”
Nhu cầu về kháng sinh trên chiến trường vốn lớn vô cùng.
Nếu nàng có thể thành công nghiên cứu, tất nhiên có thể đưa vào quân doanh dùng với số lượng lớn.
Nghĩ tới đây, Ôn Ninh càng cảm thấy bản thân cần sớm bồi dưỡng vài trợ thủ đắc lực.
Ánh mắt Trần Cẩn Phong dừng lại nơi nữ tử trước mặt.
Nàng mỗi lần nhắc đến y thuật, toàn thân đều rạng rỡ phấn khởi, tinh thần sáng láng, vô cùng chói mắt.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, đưa tay xoa nhẹ mái tóc nàng, chậm rãi nói:
“Chỉ cần nàng không tự mình ăn vào là được.”
Khóe miệng Ôn Ninh giật giật, nàng có phải tiểu hài tử cái gì cũng nhét vào miệng đâu chứ!
Nàng lập tức phản đối:
“Đương nhiên không phải!”
“Ừ, nàng không phải.”
Trần Cẩn Phong thấp giọng phụ họa, rồi nói:
“Vậy ta trở về viện của mình?”
Ôn Ninh ngẩn người, gật đầu:
“Được.”
Cơm đã ăn, tản bộ cũng xong, đúng là không còn chuyện gì để cùng làm.
Thế nhưng, nói vậy xong hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064301/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.