Tim Ôn Ninh khẽ lỡ một nhịp.
Chẳng trách lần trước, hắn nhất định phải ôm nàng—lúc ấy đã ngủ gật trên xe ngựa—vào trong phòng, để “tạo không khí”.
Hóa ra là… hắn cô đơn đến vậy!
“Nếu vậy…”
Ôn Ninh dời ánh mắt, cố gắng tỏ ra thản nhiên:
“Sau này nếu rảnh, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa. Dù sao bây giờ cũng ở gần rồi.”
Coi như có thêm một bạn ăn cơm cũng được.
Trần Cẩn Phong phải cố nén ý muốn lại gần nàng hơn nữa, ánh mắt dịu dàng như mây trắng đầu trời: “Được.”
Nói chuyện một lúc, Văn Tư và Văn Quy mang theo mâm thức ăn, nét mặt đầy ý cười bước vào.
Trần Cẩn Phong dùng bữa rất nhã nhặn, chẳng hề thô lỗ như những người từng vào sinh ra tử chốn quân doanh. Kết hợp với diện mạo và khí độ của hắn, quả thật là cảnh đẹp lòng người.
Chính Ôn Ninh cũng không nhận ra, hôm nay nàng đã ăn nhiều hơn nửa bát cơm so với thường lệ.
Lúc gần ăn xong, Phương Vô cho người đến báo:
Còn phải thêm nửa canh giờ nữa mới chuyển hết đồ sang viện mới.
Ôn Ninh cũng không vội, liền cùng Trần Cẩn Phong ra sân dạo bước tiêu thực, vừa tản bộ vừa trò chuyện đôi câu.
Chuyện trò một lúc, liền nói đến tên viện tử.
Ôn Ninh hỏi:
“Viện của mọi người là tự mình đặt tên sao? Viện của chàng gọi là Thừa Phong Các, của Vô Ưu là Vô Ưu tiểu trúc, viện của A Nguyệt là Xuân Sơn cư, còn viện của Tứ công tử hình như là…”
“Cẩn Bách.”
Trần Cẩn Phong nhẹ giọng: “Nàng gọi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064300/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.