Hai nha hoàn kia bị nhét giẻ vào miệng, lúc này hoảng sợ trợn to hai mắt, “ô ô ô” giãy dụa không ngừng.
Ôn Ninh sải bước tới gần, đôi mày trầm xuống, giọng lạnh băng:
“Các ngươi rình ở cửa sau đợi ta để làm gì? Rốt cuộc có mưu đồ gì?!”
Hai nha hoàn kia hoảng hốt lắc đầu, “ô” càng lúc càng lớn.
Ôn Ninh lại hoàn toàn không có ý định lấy giẻ ra khỏi miệng các nàng.
Nàng cần giữ đầu óc tỉnh táo để không bị dắt mũi, phải nhanh chóng làm rõ sự việc.
“Dạo gần đây ta có về Ôn gia vài lần, nhưng không có lịch cố định, hôm nay ta cũng không sai người báo trước cho mẫu thân. Các ngươi tuyệt không thể đoán được hôm nay ta sẽ về.”
Ôn Ninh lạnh giọng:
“Thế nhưng, các ngươi lại cố tình phục ở cửa sau, chẳng lẽ… các ngươi đang lo sợ ta sẽ đến vào hôm nay?”
Đôi mắt hai nha hoàn bỗng trừng lớn, vẻ mặt như không dám tin.
Ôn Ninh lập tức hiểu rằng, nàng đã đoán đúng.
Giọng nàng càng lạnh hơn:
“Các ngươi sợ ta về Ôn gia hôm nay, là bởi vì đang làm một việc gì đó — một việc… mà các ngươi không muốn ta biết!”
Cả Ôn gia, người nàng để tâm chỉ có Triệu di nương và Ôn Dư.
Mà giờ là thời gian Ôn Dư đang ở thư viện, lẽ ra không có mặt ở phủ.
Ôn Ninh lập tức rút giẻ ra khỏi miệng một nha hoàn bị A Thất khống chế, nghiêm giọng:
“Các ngươi đã làm gì mẫu thân ta? Người hiện giờ đang ở đâu?!”
Trước khi Ôn Ninh động tay, A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064302/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.