Tuy sớm đã biết nàng chẳng thể chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thay đổi tình cảm dành cho hắn, nhưng Trần Cẩn Phong vẫn không tránh khỏi chút thất vọng.
Thế nhưng, có tiến triển đã là đủ khiến hắn hài lòng rồi.
Trần Cẩn Phong bật cười khẽ, nắm tay nàng càng chặt hơn: “Thì ra nàng cũng biết mình đang qua loa cho có lệ.”
Ôn Ninh: “……”
Nghe lời tên này nói, thì ra hắn sớm đã nhìn ra từ lâu? Ngay cả bản thân nàng cũng chỉ mới thông suốt mấy ngày nay.
Nàng hơi ngượng ngùng nhìn tay mình bị hắn nắm lấy, lại không rút về, lẩm bẩm nói: “Những ngày qua ta đã nghĩ rất nhiều. Chủ công, trong mắt các chàng chắc ta là kẻ không biết điều. Rõ ràng đã đồng ý lời cầu thân của chàng, ta có thể đạt được tất cả những gì mình mong muốn—địa vị, ngân lượng, cuộc sống đủ đầy áo cơm không lo. Ngay cả cuộc sống sau này của mẫu thân và đệ đệ ta cũng đã có đảm bảo. Ta không còn cần một mình gánh vác những việc này, cũng không còn lo cảnh phiêu bạt không nơi nương tựa dưới gầm trời này. Nghĩ thế nào đi nữa, ta ở bên chàng, đều là chàng chịu thiệt.”
Từ chối hắn, điều duy nhất nàng có thể giữ lại, chính là sự tự do và ý chí của bản thân.
Trần Cẩn Phong chăm chú nhìn nàng, lặng lẽ lắng nghe lời bộc bạch.
“Mọi người xung quanh đều khuyên ta nên chấp nhận chàng, ta cũng có cả trăm lý do để chấp nhận. Nhưng… ta không thể tự thuyết phục chính mình. Việc chàng bất ngờ bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055038/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.