Ôn Ninh có phần trở tay không kịp, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nam tử đã lui về phía sau một bước.
Này… mới vừa nói xong, cũng đâu cần hành động nhanh như vậy chứ!
Trần Cẩn Phong lại vẫn là dáng vẻ ung dung thản nhiên, dường như người vừa rồi vụng trộm đoạt hương cướp ngọc không phải là hắn, khẽ bật cười nói: “Hôm nay vừa gặp nàng, ta đã muốn nói rồi—A Ninh, hôm nay nàng thật đẹp.”
Được rồi, loại tiếp xúc có chừng mực thế này, nàng cũng không bài xích.
Ôn Ninh mặt nóng ran, trừng hắn một cái: “Chủ công, chàng chắc chắn trước đây chưa từng thân cận nữ tử nào khác sao?”
Lời đường mật thuận miệng tuôn ra thế kia, đừng có quá thuần thục!
Trần Cẩn Phong lập tức hiểu ý nàng, mắt phượng khẽ nheo lại: “Thật sự chưa từng, nhưng có lẽ là vì gặp được nàng, nên không học mà tự biết.”
Ôn Ninh: “……”
Nam nhân này, đúng là yêu tinh chuyển thế mà!
Ngay khi Ôn Ninh đang bị trêu chọc đến có chút khó đỡ, phía sau họ đột nhiên truyền đến một giọng thiếu niên do dự: “A tỷ…”
Là giọng của Ôn Dư!
Ôn Ninh vội vàng rút tay khỏi tay Trần Cẩn Phong, quay đầu nhìn thiếu niên đang đứng đó, gương mặt khiếp sợ như thể thấy tuyết rơi giữa tháng Sáu, nàng lập tức nở nụ cười: “Dư nhi, sao đệ lại ra đây?”
Ôn Dư vốn không phải kiểu người hấp tấp ầm ĩ, liếc nhìn a tỷ mình, lại nhìn nam tử bên cạnh a tỷ—dù cố gắng che giấu vẫn toát ra vẻ không vui vì bị gián đoạn—bĩu môi nói: “Ta thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055039/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.