Thấy Triệu di nương rõ ràng đã có chút men say, Ôn Dư bất đắc dĩ nhìn sang Ôn Ninh:
“A tỷ, nương dường như thật sự rất để tâm đến chuyện của tỷ và Đại Đô hộ, tỷ có muốn… để Đại Đô hộ tự mình đến giải thích với nương một phen không?”
Trong lúc nói, hắn lặng lẽ đánh giá Ôn Ninh một lượt.
Suy nghĩ của nương khác với bọn họ. Hắn có thể chấp nhận việc A tỷ từ chối lời cầu thân của Đại Đô hộ, miễn tỷ tỷ vui vẻ là được.
Nhưng nương thì vẫn mang tư tưởng truyền thống, nếu biết Đại Đô hộ thật lòng muốn cưới A tỷ làm thê tử, tất sẽ dốc hết lời lẽ thuyết phục A tỷ gả cho hắn.
Nếu A tỷ đưa Đại Đô hộ đến trước mặt nương…
Sau này A tỷ muốn cự tuyệt, chỉ sợ càng thêm khó khăn.
Ôn Ninh nào hay biết đầu óc nhỏ bé của Ôn Dư đã nghĩ nhiều như thế, chỉ chau mày nói:
“Nhưng… Đại Đô hộ sớm đã rời đi rồi, tối nay ngài ấy hẳn là còn nhiều việc bận rộn, ta cũng không tiện đường đột gọi ngài ấy đến…”
Ôn Dư chớp mắt.
Nghe khẩu khí của A tỷ, dường như cũng chẳng ngại để Đại Đô hộ đích thân giải thích với nương? Hắn không khỏi đưa mắt nhìn A tỷ đầy ẩn ý.
Ôn Ninh khó hiểu liếc hắn một cái:
“Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có gì.”
Ôn Dư bĩu môi, nói:
“Lần này Đại Đô hộ không đến được, thì lần sau thôi, dù sao cơ hội cũng còn nhiều.”
Ôn Ninh cảm thấy tiểu tử này có phần kỳ quặc, song cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055037/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.