Ôn Ninh có chút chưa nghe rõ lời Ôn Dư, hơi nhướng mày:
“Đệ vừa rồi nói gì?”
“Không có gì.”
Ôn Dư bĩu môi, quay đầu sang chỗ khác, hừ nhẹ:
“Dù sao, chỉ cần hắn đối tốt với tỷ thì được. Nếu hắn đối xử không tốt, ta… ta vẫn sẽ giành tỷ về từ tay hắn.”
Tỷ đệ vừa tâm sự xong, Khánh Vân lâu đã đến.
Trước đó, Ôn Ninh đã đặt một gian riêng. Nhưng khi phát hiện tiểu nhị dẫn họ tới một phòng trang trí tinh xảo tao nhã, không gian rộng rãi khác hẳn phòng thường, nàng hơi khựng lại, quay sang Địch Thanh:
“Phòng này, không phải gian ta đã đặt trước, phải không?”
Địch Thanh chưa rõ tâm ý hiện nay của Ôn Ninh, sợ nàng như thường ngày không muốn nhận ân tình của chủ công, liền cười lấp liếm:
“À… Gian trước kia Ôn đại phu đặt hơi nhỏ, cách âm cũng kém. Triệu di nương vừa trải qua chuyện kinh hoảng như thế, không tiện lại bị kinh sợ, nên chủ công đặc biệt đặt gian lớn hơn, để Triệu di nương có thể dùng tiệc sinh thần thoải mái hơn…”
“Ồ.”
Ôn Ninh gật đầu, khẽ mỉm cười:
“Thay ta cảm tạ chủ công của các ngươi.”
Địch Thanh sững người, thoáng quên mất phải nói gì.
Hôm nay Ôn đại phu, dường như dễ nói chuyện hơn trước rất nhiều.
Ba người ngồi trong phòng một lát, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bị gõ.
Ôn Ninh lên tiếng “mời vào”, cửa liền mở, Triệu di nương với vẻ mặt bàng hoàng lo lắng, được Trần Cẩn Phong dìu bước vào.
“ Nương!”
Ôn Dư lập tức đứng phắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5055036/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.