“Không có nơi nào là nàng không nên đến cả.”
Giọng của Trần Cẩn Phong bỗng từ phía sau truyền đến. Thân thể Ôn Ninh khẽ cứng lại, nàng nhanh chóng quay đầu liếc nhìn hắn một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Thôi được, may mà kẻ này cũng biết điều, đã mặc lại y phục chỉnh tề, bằng không người khác trông thấy, chỉ e lại nghĩ bọn họ vừa sáng sớm đã làm ra chuyện mờ ám gì.
Vệ Hồng cùng Hách Kim Hoa vội vàng quay sang hành lễ:
protected text
“Không cần đa lễ.”
Ánh mắt Trần Cẩn Phong vẫn dõi theo Ôn Ninh, tự nhiên nhận ra sự né tránh trong ánh nhìn của nàng, trong lòng chợt dâng một tia buồn bực. Hắn bước lên trước, bất chấp ánh mắt người ngoài, nắm lấy tay phải của nàng, hơi cúi đầu, khẽ nói:
“Nàng chờ ta một lát, ta còn chút chuyện phải bàn với Hứa tiên sinh. Xong việc, ta sẽ đưa nàng hồi phủ.”
Ôn Ninh bị thái độ thản nhiên của hắn làm cho sững sờ, vô thức muốn rút tay về. Nhưng nhớ ra đây là trong quân doanh, nàng đành giữ thể diện cho hắn, khẽ ho một tiếng:
“Chủ công nếu bận, cứ để người khác tiễn ta về là được.”
Trần Cẩn Phong nhìn nàng, ánh mắt trầm tối như màn đêm, không cho nàng cơ hội khước từ, lần nữa siết chặt tay nàng trong lòng bàn tay, trầm giọng:
“Chờ ta. Ta đưa nàng về.”
Trong giọng nói, rõ ràng là không dung nửa lời phản bác.
Ôn Ninh lén lườm hắn một cái, nhưng trước mặt, nam nhân ấy chỉ yên lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, không hề có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052053/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.