Trần Cẩn Phong ánh mắt ửng đỏ, bước lên một bước, kìm nén cảm xúc như sắp bộc phát:
“Trong lòng nàng, ta chỉ là bệnh nhân. Vậy Vương Thừa An thì sao? Trong lòng nàng, hắn là một nam tử có thể cân nhắc chuyện hôn nhân ư?”
Sao chuyện lại lôi đến Vương Thừa An rồi? Ôn Ninh có chút bất lực, mím môi một lúc, cuối cùng nói:
“Chủ công, ngài hiểu lầm rồi, chuyện này ngay từ đầu ta đã…”
“Đã gạt ta, đúng không?”
Ôn Ninh ngẩn người.
Hắn làm sao mà biết được?
“Có lẽ nàng không nhớ, nhưng tối qua lúc nàng say, nàng đã thẳng thắn nói với ta rồi.”
Trần Cẩn Phong đi thẳng tới trước mặt nàng, thấy nàng chau mày, ánh mắt lảng tránh, sống chết không chịu nhìn hắn, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy tay nàng. Nhìn thấy nàng giật mình, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn.
Trong đôi mắt trong sáng ấy, giờ phút này, chỉ còn lại bóng hình duy nhất của hắn.
Trần Cẩn Phong rủ mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu, giọng trầm khàn:
“Nhưng cho dù hiện giờ trong lòng nàng không có hắn, trong mắt nàng, hắn vẫn là một nam nhân. Nếu hắn không buông bỏ, kiên trì cầu hôn, có ngày nàng sẽ mềm lòng. Nhưng, Ôn Ninh, nàng đối xử với ta như vậy, thật không công bằng.”
Ôn Ninh trong khoảnh khắc ấy như quên cả thở, rất lâu sau mới khẽ cất tiếng:
“Ngài… lời này là có ý gì?”
Trần Cẩn Phong hơi nhếch môi, ánh mắt mang chút giễu cợt:
“Ta vẫn nghĩ nàng chưa nhận ra tâm tư của ta, là vì ta làm chưa đủ. Nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052052/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.