Trần Cẩn Bách: “……”
Hắn quả thật không hề am hiểu về dược liệu a! May thay đúng lúc ấy, đại phu trong doanh trướng đã đến. Trần Cẩn Bách như trút được gánh nặng, vội vàng đem bút và giấy trong tay nhét cho đối phương, phương thuốc mới xem như thuận lợi viết xong.
Phương thuốc định xong, nhưng động tác trên tay Ôn Ninh vẫn chưa dừng lại.
Cho đến khi sắp hết một tuần trà, vị tướng lĩnh đang đứng cạnh giường, vẫn căng thẳng dõi theo Lữ Nhất Văn, bỗng mặt mày mừng rỡ kêu lên:
“Lông mày của Lữ lang quân… giãn ra rồi! Giãn ra rồi!”
Một tướng khác cũng vội tiếp lời:
“Ta nhìn sắc mặt của Lữ lang quân cũng đã khá hơn nhiều! Không còn dọa người như vừa nãy nữa!”
Trần Cẩn Bách cả mừng, lập tức ghé sát vào, hớn hở kêu:
“Quả đúng là vậy! Ôn đại phu, thế này có phải nghĩa là Lữ lang quân đã thoát hiểm rồi chăng?!”
Nay nhị ca còn đang trong thành truy tìm gian tặc Vệ Quốc giở trò ngầm.
Nếu lúc này, Lữ Nhất Văn xảy ra chuyện trong tay hắn, thì hắn còn mặt mũi nào đi gặp nhị ca nữa!
Ôn Ninh khẽ thở ra, thu kim châm, nhàn nhạt nói:
“Nguy kịch đã qua, nhưng thân thể của Lữ lang quân vô cùng suy nhược, chất lưỡi tím sẫm nổi ban, tim đập bất thường, mạch đạo khó thông. Hẳn là tâm mạch bị ứ trệ, huyết khí không lưu hành, khiến tim không được nuôi dưỡng. Nếu về sau không được điều dưỡng chu đáo, e là vẫn chẳng thể lạc quan.”
Nói rồi, Ôn Ninh đưa mắt nhìn về phía Trần Cẩn Bách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052045/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.