Ôn Ninh thừa hiểu, lúc này Vệ Hồng chịu hạ mình, chẳng những vì có Trần Cẩn Phong hiện diện nơi đây, mà còn bởi vì trong lòng ông ta, thực sự đã có vài phần thay đổi cách nhìn đối với nàng.
Chỉ là, lửa giận trong lòng nàng vẫn chưa nguôi.
Nàng không cần phải cố sức làm vừa lòng một kẻ chỉ biết nhìn người bằng thân phận mà phán xét, chê bai.
Điều nàng muốn, là khiến ông ta hiểu rõ, cái nhìn kia, hẹp hòi và ngu muội đến dường nào.
Ôn Ninh khẽ nhếch môi, không thèm liếc mắt nhìn Vệ Hồng lấy một lần, liền sải bước ra khỏi doanh trướng.
Trước khi nàng bước vào trướng, đám binh sĩ bên ngoài đã sớm bẩm báo lại chuyện nàng và Vệ Hồng cãi vã với Trần Cẩn Phong.
Trần Cẩn Phong hơi nhíu mày nhìn theo bóng lưng Ôn Ninh khuất sau màn trướng, rồi mới quay đầu, lạnh lùng nhìn kẻ vẫn đang đứng cứng người tại chỗ là Vệ Hồng:
“Ôn đại phu ở đây, hiện chỉ có một thân phận, chính là Ôn đại phu. Nhưng Vệ Hồng, dù nàng có thêm những thân phận khác, cũng không phải là cái cớ để ngươi tùy tiện mỉa mai, khiêu khích nàng mà chẳng phân rõ trắng đen.”
“Mười hai năm trước, Hồ nhân bày mưu xâm nhập Tấn Quốc, khi đó Đại Đô hộ trấn thủ An Tây là Liễu Hạo Nguyên hoàn toàn không nhìn ra mưu đồ của địch. Thậm chí vì muốn tổ chức sinh thần cho muội muội, còn hồ đồ định mở toang cổng thành, đưa nàng đi ngắm phong cảnh nơi tái ngoại.”
“Trong quân, vài vị tướng xuất thân hàn môn phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052046/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.