Lần này, ngay cả Trần Cẩn Bách cũng không nhịn được nữa, chau mày, mang theo vài phần cảnh cáo lên tiếng:
“Vệ tướng quân!”
Hắn biết rõ vì sao Vệ tướng quân lại có ác cảm sâu sắc với nữ tử ở Phong Lâm, nhất là những người xuất thân thế gia quý tộc.
Nhưng đó không phải là lý do để ông ta dám buông lời nhục mạ cả người của Nhị ca hắn!
Huống chi, Ôn Ninh không đơn thuần chỉ là thiếp thất của Nhị ca.
Dù hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nữ nhân này, nhưng việc nàng giúp Nhị ca và Trần Vô Ưu trị bệnh, hắn đã hoàn toàn thừa nhận công lao của nàng.
Thế nhưng, sắc mặt Ôn Ninh lúc này đã hoàn toàn trầm xuống.
Nàng tuy chưa từng xem trọng thân phận hiện tại của bản thân, song không có nghĩa nàng không để tâm.
Nàng không để tâm, là bởi nàng biết, sớm muộn cũng sẽ thoát khỏi cái thân phận này — mà hiện tại, đã thành công hơn phân nửa.
protected text
Nàng đột ngột bước một bước tiến về phía Vệ Hồng.
Địch Thanh thấy thế suýt khóc tại chỗ, vội vàng chắn trước mặt Ôn Ninh:
“Ôn di nương, bớt giận, bớt giận a…”
Ngay lúc không khí đang căng như dây đàn, sẵn sàng bùng nổ bất kỳ lúc nào, từ phía xa bỗng truyền đến một tiếng gọi gấp gáp:
“Có người không?! Lữ lang quân… Lữ lang quân có chuyện rồi! Mau mời đại phu tới!”
Sắc mặt Trần Cẩn Bách đột nhiên đại biến, chẳng kịp để ý đến chuyện khác, xoay người vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh kia.
Hắn quay về doanh trại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5052044/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.