Có lẽ vì Ôn Ninh còn ở đó, bọn họ cũng không bàn đến chuyện gì quá trọng yếu. Thêm vào trời đã khuya, chẳng mấy chốc, mấy người đàn ông kia lần lượt cáo từ ra về.
Ôn Ninh đang định cùng họ ra ngoài, thì giọng nói của Trần Cẩn Phong vang lên:
“Ôn Ninh.”
Nàng khựng lại, quay đầu thì thấy hắn đứng dậy, chậm rãi bước tới, trầm giọng nói nhỏ:
“Ta cùng nàng tiễn họ một đoạn. Lát nữa, ta có mấy lời muốn nói với nàng.”
Ôn Ninh dù có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu:
“Vâng.”
Thế là, hai người cùng sóng vai bước ra ngoài, tiễn mấy vị công tử kia.
Mãi đến khi đã đi xa, Du Lâm Uyên còn không nhịn được quay đầu lại, liếc cặp bóng hình đứng cạnh nhau trước cửa Thừa Phong Các, rồi khẽ “chậc” một tiếng:
“Tam công tử, huynh chắc chắn chủ công và Ôn di nương chưa từng ở bên nhau sao? Ta nhìn thế nào cũng thấy, chủ công và Ôn di nương cứ như phu thê lâu năm ấy! Vừa rồi cùng nhau tiễn chúng ta ra cửa, rõ ràng là phong thái của một vị chủ mẫu!”
Trần Cẩn Tư trầm ngâm giây lát, rồi nói:
“Phu nhân ta từng nói, tuy nàng không đoán được suy nghĩ của nhị ca ta, nhưng với Ôn di nương, nàng dám chắc không hề có ý tứ nam nữ.”
Dù vậy… hắn vẫn thấy chưa chắc đã như thế.
“Hơn nữa, Ôn di nương hiện vẫn ở trong viện của mình, chưa từng ở lại Thừa Phong Các một đêm nào.”
Chuyện đó là giả cũng không được.
Theo lý mà nói, với thân phận hiện giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046598/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.