Bị lôi vào câu chuyện một cách bất ngờ, Ôn Ninh ngơ ngác chớp mắt.
Không phải chứ, vị Tam công tử này sao lại hỏi nàng một câu vô lý đến vậy? Chẳng lẽ Trần Cẩn Phong chưa từng nói rõ với bọn họ về mối quan hệ thực sự giữa hắn và nàng?
Thế nhưng nhìn gương mặt nghiêm nghị, đường hoàng của Trần Cẩn Tư, quả thực chẳng giống người giả vờ hồ đồ.
Nói đến mới nhớ, trong số những người bên cạnh Trần Cẩn Phong, người thật sự biết nàng định rời khỏi Đô hộ phủ hình như chỉ có Hứa Cửu Tư và Trần Vô Ưu – mà Trần Vô Ưu cũng chỉ là nghe nàng lỡ miệng nhắc đến khi cùng đến Thọ An Đường.
Còn Văn Tư và Văn Quy có lẽ cũng biết đôi chút, nhưng họ chưa từng nói rõ trước mặt nàng.
Vậy thì… Trần Cẩn Phong thật sự chưa nói với ai?
Cũng phải thôi, đây là chuyện riêng của hắn, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang lắm, nếu hắn đem chuyện “thiếp thất muốn rời khỏi mình” đi kể khắp nơi, mới là chuyện lạ.
Ôn Ninh cảm thấy khó xử. Giờ nàng nên nói sao đây?
Hay là… trong mắt Trần Cẩn Phong, việc thiếp thất của mình muốn rời đi chẳng phải chuyện tốt đẹp gì nên mới im lặng? Dù có cao quý lãnh đạm đến đâu, rốt cuộc hắn cũng vẫn là đàn ông mà!
Cuối cùng, Ôn Ninh chỉ có thể miễn cưỡng cong môi, nở nụ cười lễ phép mang theo vài phần gượng gạo:
“Chuyện đó… Thất Tịch vẫn còn sớm mà…”
“Không còn sớm đâu.”
Trần Cẩn Tư vẫn thản nhiên tiếp lời:
“Đếm kỹ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046597/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.