Thấy Ôn Ninh đang đi ra ngoài, Phùng di nương khẽ nở nụ cười nhu hòa xinh đẹp, nói:
“Ninh nhi là muốn ra ngoài ư? Vậy thì ta đến quả thật không đúng lúc. Ninh nhi định đi mua chút đồ sao? Ta vừa hay cũng muốn ra phố chọn ít son phấn, không bằng ta cùng Ninh nhi đi một chuyến có được chăng?”
Ôn Ninh vội lộ vẻ áy náy:
“Phùng tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta là muốn về Ôn gia thăm đệ đệ. Nó dạo gần đây thân thể không khỏe, nằm trên giường tĩnh dưỡng đã mấy ngày.”
“Vậy à…”
Phùng di nương lập tức hiện vẻ lo lắng:
“Đệ đệ của muội không sao chứ?”
Ôn Ninh khẽ mỉm cười:
“Đa tạ Phùng tỷ tỷ quan tâm, thằng nhóc đó da dày thịt béo, chẳng có chuyện gì lớn đâu.”
“Thế thì may rồi. Đáng tiếc, ta còn định cùng Ninh nhi bàn bạc một chút, tiết Thất Tịch này nên thêu gì tặng cho chủ công.”
Nói đoạn, Phùng di nương bỗng lộ vẻ thẹn thùng, cúi đầu nói:
“Lần trước, ta chẳng phải đã cùng Ninh nhi nói qua rồi sao? Nay Thất Tịch sắp đến, ta muốn thêu một cái hà bao hoặc hương nang tặng chủ công. Nhưng nhiều đêm trằn trọc, ta vẫn không nghĩ ra nên chọn hoa văn gì. Ninh nhi thường đến Vô Ưu tiểu trúc chữa bệnh cho Vô Ưu cô nương, hẳn cũng có nhiều dịp gặp chủ công. Không biết Ninh nhi có phát hiện ra, chủ công thích màu sắc hay hoa văn như thế nào không?”
Khóe môi Ôn Ninh khẽ giật.
Thật không biết nên nói Phùng di nương này là ngây thơ, hay là tâm cơ thâm trầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5046599/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.