Câu trả lời dĩ nhiên là — không thể nào!
Ôn Ninh cố gắng tỏ ra bình thản, nhẹ nhàng đặt đũa xuống, định đứng dậy hành lễ với ba người mới vào, thì ánh mắt Trần Cẩn Phong liếc sang:
“Đứng dậy làm gì? Ăn tiếp đi.”
Ôn Ninh trừng to mắt nhìn hắn.
Ngài chắc chứ? Tình cảnh thế này, dù trước mặt nàng có là vi cá – bào ngư – nhân sâm gì đi nữa, nàng cũng nuốt không nổi đâu!
Ánh mắt Trần Cẩn Phong dừng lại một chút, rồi dời đi, chuyển sang nhìn ba người mới đến: Trần Vô Ưu cùng phu thê Trần Cẩn Tư, thản nhiên nói:
“Ngồi đi.”
Ngoài Trần Vô Ưu và Trần Cẩn Phong, ba người còn lại đều cảm thấy không khí hơi… ngượng ngùng.
Trần Vô Ưu lập tức lạch bạch chạy tới, ngồi sát ngay bên cạnh Ôn Ninh, liếc nhìn các món trên bàn nàng, nói:
“Ninh tỷ tỷ, sao tỷ giờ này mới ăn cơm? Lại còn ăn ở chỗ nhị ca? Chẳng lẽ… nhị ca ngược đãi tỷ, bắt tỷ làm việc mà không cho ăn cơm?!”
Ôn Ninh không nhịn được ho khan vài tiếng, gượng gạo nhếch miệng:
“Nhị ca của muội không phải người như vậy, chỉ là hôm nay ta bận quá, quên cả ăn.”
“Muội biết rồi! Chắc chắn là do mụ đàn bà xấu xa kia hại tỷ không có thời gian ăn! Nàng ta thật quá đáng, sao có thể vu hại tỷ chứ! Lúc nãy ở tiền sảnh muội tức gần chết…”
Thấy Trần Vô Ưu thao thao bất tuyệt, Trần Cẩn Phong nhíu mày, lên tiếng:
“Vô Ưu, đừng làm phiền người khác ăn cơm, qua đây ngồi.”
Trần Vô Ưu bĩu môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5020145/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.