“Đúng là đám nam nhân các chàng chẳng hiểu tí gì về tình cảm!”
Tô Lệnh Nguyệt thật sự cạn lời, bực bội nhéo một cái rõ đau vào cánh tay rắn chắc của trượng phu, nói đầy tức tối:
“Cái này gọi là ‘người trong cuộc mê muội, người ngoài sáng suốt’ đấy! Vừa rồi nhị ca hoàn toàn là cái dáng vẻ ‘Ôn di nương là của ta, ai cũng đừng hòng động vào’ có được không! Ngay cả khi Vô Ưu ngồi sát Ôn di nương một chút, nhị ca cũng không vui ra mặt!”
Trần Cẩn Tư ngẩn người:
“Có đến mức ấy sao?”
Tô Lệnh Nguyệt hậm hực quay mặt đi:
“Nhìn đi, chàng suốt ngày chê ta chỉ biết đọc mấy quyển tiểu thuyết tình cảm, trong khi nhị ca thì đang tự mình lạc trong mê trận. Nếu người thân bên cạnh mà không ra tay giúp, chẳng phải Ôn di nương sẽ bị người khác cướp mất sao! Phải rồi, ta nhớ ra rồi, hôm nay Vô Ưu còn nói có một công tử họ Vương luôn nhìn Ôn di nương chằm chằm đầy ám muội!”
Trần Cẩn Tư chau mày:
“Ôn di nương hiện vẫn là thiếp của nhị ca, nàng ấy hẳn sẽ không làm điều gì vượt quá giới hạn.”
“Thiếp? Cái gì mà thiếp! Thân phận này vốn đã hữu danh vô thực rồi! Hơn nữa nhị ca chúng ta còn hứa sẽ thả người ta ra khỏi phủ, vậy thì danh phận này còn có bao nhiêu giá trị chứ?”
Tô Lệnh Nguyệt “chậc” một tiếng:
“Không được, nếu cứ để mặc như thế, đợi đến lúc nhị ca tỉnh ngộ, e rằng Ôn di nương đã bồng con nhà khác rồi! Đám đàn ông trong cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5020146/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.