Trần Cẩn Phong: “…”
Toàn thân hắn bỗng dưng khựng lại.
Vốn đã đứng gần nàng đến thế, còn có tiếp xúc thân thể, vốn đã là một sự thử thách lớn với ý chí của hắn.
Thế mà người này… còn ở đó ngốc nghếch buột miệng nói ra mấy lời trời ơi đất hỡi.
Trần Cẩn Phong âm thầm nhắm mắt, cố nén lại cơn chấn động muốn thuận tay ôm nàng vào lòng, khẽ siết chặt bàn tay vẫn đặt trên đầu nàng thành nắm đấm, rồi chậm rãi thu tay lại, lạnh nhạt nói:
“Vô Ưu không giống ngươi. Muội ấy sẽ không suy nghĩ linh tinh những chuyện vớ vẩn thế này, lại còn vô cớ oán trách người khác.”
Câu nói sau cùng… là đang trách móc sao? Là đang trách móc đấy nhỉ? Ôn Ninh bĩu môi:
“Vô Ưu có mấy vị huynh trưởng như các ngài bảo vệ, dĩ nhiên không cần phải nghĩ nhiều như thiếp.”
Trần Cẩn Phong hé miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
“Dù sao, nói ra được cũng tốt, tâm trạng của thiếp giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Từ lúc nhìn thấy khuôn mặt bị đánh sưng tấy của Xuân Hỷ, nỗi uất ức cứ mãi nghẹn trong lòng nàng, giờ như sương tan mây tạnh.
Ôn Ninh thầm cảm thán — câu “cảnh vật thay đổi theo tâm trạng con người” quả nhiên chẳng sai chút nào.
Vừa nãy nàng còn thấy tương lai tối mịt mù.
Giờ thì lại cảm thấy — thì đã sao? Ai trên đường theo đuổi lý tưởng mà chẳng từng vấp vài lần? Cuộc sống của một người mà quá suôn sẻ, thì còn gì để kể, người hóng chuyện cũng mất hứng!
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5020144/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.