Vừa rồi nàng một lòng muốn rửa sạch oan khuất cho Ôn Dư, hoàn toàn không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Dĩ nhiên, nàng cũng hiểu rõ — dẫu nàng có phát hiện ra chuyện này, cũng chẳng có năng lực gì để xử lý.
Trần Cẩn Phong chăm chú nhìn nàng, ngón tay đặt trên bàn nhỏ gõ nhè nhẹ, hồi lâu sau khóe môi mới khẽ cong lên:
“Cẩn Bách nói không sai, ngươi bây giờ quả thực ngày càng vô pháp vô thiên.”
Ôn Ninh rũ mắt, chậm rãi nói:
“Ta đâu dám. Nhưng rốt cuộc cũng là một dân đen Tấn Quốc, chẳng lẽ lại không có tư cách nói ra sự bất công mà bản thân phải chịu sao?”
Đối diện lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Ngay khi Ôn Ninh không nhịn được liếc trộm, Trần Cẩn Phong mới lên tiếng:
“Người tên Nghiêm ngỗ tác vừa rồi, ta đã cho người bắt giữ lại. Chuyện này, ta sẽ cho ngươi một lời giao phó.”
Ôn Ninh không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam tử đối diện.
Nàng quả thật rất bất mãn về chuyện này, nhưng không ngờ Trần Cẩn Phong lại thực sự ra tay xử lý.
Vừa rồi nàng nhắc đến chuyện này, chẳng qua là muốn chuyển sự chú ý của hắn khỏi Trần Vô Ưu mà thôi.
Chợt, nàng nghĩ đến điều gì, hơi nhíu mày:
“Vị Trình phủ doãn kia, chẳng lẽ là người của Trình gia?”
Tên này xưa nay vốn muốn đàn áp thế tộc.
Thế mới có thể giải thích vì sao hắn ra tay với Trình Thiên Mục nhanh đến thế.
Trần Cẩn Phong nhìn nàng, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Chậc, trách sao tên đó lại nhằm vào nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003736/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.