Nàng đã… thành công rồi sao? Ôn Ninh rốt cuộc cũng hiểu được tâm trạng của Lưu Bị năm xưa khi ba lần đến lều tranh rốt cuộc cũng mời được Gia Cát Lượng xuất sơn, không nhịn được mà mang theo mấy phần mừng rỡ, nói:
“Vậy thiếp xin đa tạ sự tín nhiệm của chủ công.”
Đúng lúc ấy, xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên giọng của Phạm Trạch:
“Khởi bẩm chủ công, đã đến Đô hộ phủ.”
Trần Cẩn Phong không động, chỉ nhìn Ôn Ninh một cái:
“Ngươi xuống đi.”
Thấy Ôn Ninh từ xe ngựa của chủ công mình bước xuống, đám thị vệ trước cổng phủ đều kinh ngạc đến sững sờ.
Tâm tình Ôn Ninh lúc này vô cùng tốt, hào phóng nở một nụ cười ngọt ngào với họ, rồi bước nhẹ nhàng tiến vào Đô hộ phủ.
…
Tối cùng ngày, tại doanh trại ngoài thành.
Hứa Cửu Tư nhìn võ đài, sắc mặt không đành lòng khi thấy từng võ tướng một bị chủ công của mình đánh ngã không chút nể tình. Gã suýt nữa không nhận ra những người đang bị quật ngã kia, từng người một đều là tướng tài có thể đơn độc xông pha trận mạc.
Những tướng lĩnh còn đang đứng đợi đến lượt chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, mặt mày khổ sở hỏi:
“Hứa tiên sinh, hôm nay chủ công làm sao vậy? Sao đột nhiên chạy đến doanh trại tỷ thí với bọn ta?”
Dù nói chủ công đích thân chỉ đạo là vinh dự lớn lao, nhưng xem cái tư thế kia… đâu phải chỉ đạo gì, rõ ràng là đang đơn phương trấn áp thì có!
Nhìn thấy một vị tướng nữa bị chủ công phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003737/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.