Ôn Ninh hơi kinh ngạc nhìn sang người mới đến:
“Vương đại ca, sao huynh lại tới đây?”
“Hôm nay ta tình cờ có việc gần đây, nghe người nói bên Trường Lạc Thư Viện xảy ra chuyện, một thứ tử của Ôn gia hại chết Cửu công tử nhà Phùng gia.” Vương Thừa An nhíu chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ nôn nóng không che giấu nổi, “Ta nghe thấy liền cảm thấy có gì đó không ổn, nên lập tức chạy tới. Dư nhi, vị công tử Ôn gia mà bọn họ nhắc đến… sẽ không phải là đệ chứ?”
Ôn Dư hơi xấu hổ cúi thấp đầu:
“Là đệ … xin lỗi đã khiến Thừa An ca ca lo lắng. Nhưng A tỷ đã giúp đệ rửa sạch oan khuất, đệ không sao rồi.”
“Rửa sạch oan khuất?”
Vương Thừa An lập tức kinh ngạc nhìn sang Ôn Ninh.
Quyết Minh cũng cảm thấy khó tin — Tam cô nương nhà họ Ôn này, chẳng ngờ lại có cả bản lĩnh thay người giải oan sao?!
Ôn Ninh thì không muốn nhắc lại chuyện xui xẻo vừa rồi, khóe môi hơi cong, nói:
“Tạ Vương đại ca quan tâm, vừa rồi chẳng qua là hai thư đồng bên cạnh Phùng Cửu vì muốn tránh bị chủ trách phạt nên mới ép tội lên đầu Dư nhi. Giờ bọn ta đang định quay về.”
Vương Thừa An nhìn nụ cười trên gương mặt nàng, trong lòng lại dấy lên từng cơn gợn sóng.
Từ sau hôm gặp Ôn Ninh trên phố hôm đó, dung nhan nàng chẳng hiểu sao cứ thường xuyên xuất hiện trong tâm trí hắn — dáng vẻ nàng mỉm cười dịu dàng, dáng vẻ bình tĩnh không hề nao núng khi gặp nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003735/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.