Ôn Ninh hơi ngẩn ra, nhìn nam tử trước mặt như thể đang nhìn một người xa lạ.
Ý của kẻ này là… hắn muốn thay nàng dạy dỗ đệ đệ nàng sao?!
Trần Cẩn Phong cứ để mặc nàng nhìn chằm chằm, nhưng dưới ánh mắt không hề che giấu của nàng, bàn tay buông bên người không khỏi khẽ siết lại.
Cuối cùng, Ôn Ninh mím mím môi, thản nhiên nói:
“Được, vậy làm phiền chủ công.”
Nói xong, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc khó tin của Ôn Dư, nàng quay người đi xa.
Dù trong lòng nàng thấy việc Trần Cẩn Phong làm có chút khó hiểu.
Nhưng hắn là trưởng huynh của ba đệ muội, về chuyện dạy dỗ đệ đệ hẳn là có kinh nghiệm hơn nàng rất nhiều.
Có lẽ, hắn chỉ là nhìn không nổi cách dạy dỗ vụng về của nàng mà nhất thời thiện tâm nổi lên chăng.
Ôn Dư theo bản năng muốn chạy theo:
“A tỷ…”
“Đứng lại.”
Trần Cẩn Phong nhướng mắt, giọng điệu bình thản nhưng đầy áp lực:
“Ngươi nghe rồi chứ? Phạm Trạch là do ta sai đi. Hôm nay nếu không có ta, nỗi oan trên người ngươi e rằng không thể rửa sạch.”
Ôn Dư nắm chặt hai tay, nhìn Trần Cẩn Phong bằng ánh mắt đầy đè nén và lạnh lẽo:
“Đại Đô hộ đã ra tay giúp đỡ, ta rất cảm kích.”
Trần Cẩn Phong nhìn ánh mắt kia, không nhịn được bật cười.
Ánh mắt này, thật có vài phần giống tỷ tỷ hắn.
Luôn thích đem mọi cảm xúc chân thật giấu kín trong lòng, chỉ có điều hắn còn lâu mới khéo che giấu và thành thục như tỷ tỷ hắn.
Trần Cẩn Phong chăm chú nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003734/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.