Phạm thống lĩnh vội vàng hành lễ:
“Thuộc hạ có tội! Chỉ là… ám vệ nói, chuyện này có liên quan tới nhà họ Phùng, hình như là Cửu công tử Phùng gia đột nhiên tử vong tại thư viện, thư đồng bên cạnh hắn chỉ đích danh là đệ đệ của Ôn di nương đã hại chết Cửu công tử Phùng gia. Thuộc hạ cân nhắc, việc này vẫn nên bẩm báo một tiếng với chủ công.”
Hứa Cửu Tư khẽ nhướng mày.
Phùng gia sao? Trong bốn thế gia từng mua loại hương liệu ấy, quả có Phùng gia.
Khóe môi Trần Cẩn Phong khẽ mím, sắc mặt khó dò, im lặng thật lâu rồi mới nhạt giọng hỏi:
“Bọn họ hiện ở đâu?”
“Khởi bẩm chủ công, đệ đệ của Ôn di nương đã bị đưa tới quan phủ, Ôn di nương cũng theo đến đó.”
Trần Cẩn Phong lại trầm ngâm giây lát, cuối cùng nói:
“Không về phủ nữa, tới quan phủ một chuyến.”
Hứa Cửu Tư bất giác ngẩng mắt nhìn sang Trần Cẩn Phong, trong ánh mắt thoáng hiện ý kinh ngạc.
Phạm Trạch lập tức đáp:
“Tuân mệnh, chủ công!”
Chẳng bao lâu, xe ngựa lại lăn bánh. Hứa Cửu Tư nhìn chằm chằm người đối diện, khóe môi bỗng nhếch lên từng chút:
“Dám hỏi chủ công, cớ sao đột nhiên lại tới quan phủ?”
Trần Cẩn Phong đã khép mắt lại:
“Phạm Trạch chẳng vừa nói rồi sao, chuyện này có liên quan tới Phùng gia.”
“Nhưng mà, việc Cửu công tử Phùng gia đột ngột vong mạng, dường như chẳng liên can gì tới việc Phùng gia mua hương liệu cả.”
Hứa Cửu Tư ánh mắt chan chứa hứng thú:
“Chủ công lần này thân chinh tới quan phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003728/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.