Chẳng mấy chốc, viên tòng sự kia đã dẫn vào một lão giả mặc áo vải thô màu xám tro, hai bên tóc mai điểm bạc, trên lưng đeo một chiếc hòm gỗ lớn.
Sau khi hành lễ với Trình Thiên Mục, lão liền bước tới bên cáng, vén tấm vải trắng phủ phía trên.
Ngay lập tức, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, thân hình cao lớn béo tròn hiện ra trước mắt mọi người. Khuôn mặt tái xanh pha sắc tím, nơi miệng mũi còn vương ít bọt trắng.
Dù thân hình quá mức phì nộn khiến người nhìn khó chịu, song gương mặt vẫn lộ nét non nớt. Dân chúng vây quanh đều đồng loạt thở dài thương xót.
Mục thị lại òa khóc:
“Con ơi là con…”
Nàng bị người Phùng gia ghì chặt, không cho lao lên.
Ngỗ tác tỉ mỉ khám xét khắp thi thể Cửu công tử Phùng gia, sau khi xem mặt trước liền ra hiệu cho sai dịch lật thi thể sang bên.
Ngay lập tức, sau gáy y lộ ra một vết thương đẫm máu trước mắt mọi người.
Ôn Dư kinh hoàng trừng lớn mắt:
“Không thể nào! Không thể nào! Sao hắn lại có vết thương này…”
“Còn giả vờ!”
A Cát mặt tái mét, giọng the thé:
“Vết thương ấy chính là do ngươi đẩy công tử mà ra!”
Ôn Dư còn định cãi, thì ngỗ tác đã đứng thẳng người, hành lễ nói:
“Khởi bẩm Trình phủ doãn, trên thi thể người chết không có vết thương rõ rệt nào khác, vết thương sau gáy đúng là nguyên nhân chí mạng.”
Lông mày Ôn Ninh lập tức chau chặt hơn. Nàng vừa định mở miệng thì Trình phủ doãn đã đập mạnh kinh đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003729/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.