“Càng là lúc như thế, chúng ta càng không thể nóng vội, phải chuẩn bị chu toàn rồi mới vào nha môn.”
Ôn Ninh cũng là lần đầu gặp phải chuyện khó nhằn đến vậy, nhưng nàng chỉ có thể giữ bình tĩnh.
Trong thành Phong Lâm này, người có thể giúp Ôn Dư, chỉ còn lại các nàng.
Khi Ôn Ninh quay lại trước cổng Trường Lạc thư viện, vừa vặn bắt gặp người nhà họ Phùng kéo đến. Dẫn đầu là một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, y phục gấm vóc hoa lệ.
Chỉ thấy bà ta dẫn theo một đám đông vọt tới, vừa khóc vừa kêu lớn:
“Con ơi là con! Con đang ở đâu! Rõ ràng sáng nay con vẫn khỏe mạnh, ta còn đích thân làm bánh bao thịt heo mà con thích nhất! Sao mới đó đã… đã chẳng còn rồi!”
Thủ vệ trước cổng thư viện vội ngăn lại:
“Phu nhân, vừa rồi… quan phủ đã đến, mang thi thể Cửu công tử nhà họ Phùng về rồi, còn tên Ôn Dư kia cũng bị áp giải đến nha môn…”
Hai chữ thi thể rõ ràng lại đâm sâu vào tim người phụ nữ kia, bà ta đột nhiên như phát cuồng, gào lên:
“Cái thứ tiện chủng nhà họ Ôn! Ta phải bắt nó lấy mạng đền mạng cho con ta!”
Nói xong, bà ta quay phắt lại, dẫn theo đám người phía sau hầm hầm đi về phía nha môn.
Sắc mặt Ôn Ninh thoáng tái đi, cũng lập tức đuổi theo.
Nàng không biết rằng, gần như cùng lúc ấy, một bóng đen ẩn nấp bấy lâu trong góc tối cũng lướt đi, biến mất không thấy tung tích.
Lúc này, tại trước cửa hoàng cung Tấn Quốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003727/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.