Ôn Ninh không cần đoán cũng biết, đây là số bạc Ôn Dư đã chắt chiu dành dụm từ nguyệt ngân hằng tháng của mình.
Nguyệt ngân của các di nương cùng con thứ, con gái thứ trong Ôn phủ là mỗi tháng một lượng bạc, nhưng ai cũng rõ, số bạc thực sự phát đến tay họ chưa bao giờ đủ một lượng.
Ôn Dư lại cố chấp nhét túi tiền vào tay nàng, môi mím chặt:
protected text
Nói xong, không để Ôn Ninh kịp phản ứng, hắn quay người, nhanh chóng trở về phòng mình.
Hồng Tú cô cô thấy Ôn Ninh chau mày, bèn bất đắc dĩ nói:
“Tam cô nương cứ nhận đi, dù sao bây giờ cũng là mùa hạ, chi phí không nhiều như mùa đông. Nửa năm nay cô nương không về, Lục công tử sợ rồi.”
Sợ nàng thật sự chán ghét bọn họ, và càng sợ bản thân trở thành gánh nặng cho nàng.
Ôn Ninh lại đưa túi tiền cho Hồng Tú cô cô:
“Chỗ ta thực sự không thiếu bạc, trong Đô hộ phủ cái gì cũng có, nguyệt ngân mỗi tháng đều phát đủ. Ở đây các người mới cần bạc hơn. Nếu thằng bé không nhận, cô cô thay nó giữ, có việc cần dùng thì cứ lấy, đừng cho nó biết.”
Hồng Tú cô cô ban đầu còn do dự, nhưng Triệu di nương bên cạnh đã nhìn ra Ôn Ninh đã quyết ý, liền thở dài:
“Cô cứ giữ đi, đừng để Yểu Yểu trở lại Đô hộ phủ mà còn phải lo lắng cho chúng ta.”
Lúc này Hồng Tú cô cô mới nhận lấy.
Ôn Ninh khẽ cong môi:
“Vậy con xin cáo từ.”
“À…”
Triệu di nương khẽ đáp, đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003718/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.