Ôn Ninh nhìn sắc mặt của Triệu di nương liền biết bà đang nghĩ gì, không khỏi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
“Nương, người đang nghĩ gì vậy? Con không muốn làm thiếp, cũng chưa từng nghĩ sẽ mãi ở lại Đô hộ phủ. Con nói thẳng nhé — Đô hộ căn bản chẳng coi trọng mấy vị di nương trong hậu viện chút nào.”
Nghe con gái nói vậy, Triệu di nương mới hơi thở phào, chỉ là vẫn đầy nghi hoặc:
“Nhưng… nhưng nếu vậy, con định làm sao để không làm thiếp nữa?”
Ôn Ninh khẽ cười:
“Con sẽ tìm cách để Đô hộ cho phép con rời phủ.”
Triệu di nương thoáng kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm từng trải của bà hơn Ôn Ninh, lập tức nghĩ tới điều gì:
“Yểu Yểu, chẳng lẽ… con đã thương lượng gì đó với Đô hộ rồi?”
Ôn Ninh hơi ngạc nhiên nhìn bà — xem ra vị “mẫu thân” này đầu óc còn nhanh nhạy hơn nàng tưởng.
Đó là chuyện tốt, đỡ cho nàng phải giải thích nhiều.
Khóe môi nàng bất giác nhếch cao:
“Coi như là vậy đi. Còn chi tiết thì con không tiện nói với nương, nương chỉ cần biết con sẽ nghĩ cách rời khỏi Đô hộ phủ là được. Nương và Dư nhi ở Ôn gia, có lúc con không thể để mắt đến, nếu có chuyện gì xảy ra, nương lập tức sai người vào Đô hộ phủ tìm con.”
Dĩ nhiên, nàng sẽ cố gắng không để Triệu di nương và Ôn Dư bị kéo vào chuyện này.
Điều lo ngại nhất chính là nếu sau này Ôn gia nhớ đến nàng, muốn nàng giúp làm việc gì mà nàng không đồng ý, họ sẽ dùng Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003717/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.