Ôn Dư rõ ràng rất né tránh đề tài này, khẽ nghiến răng, liền lách qua Ôn Ninh bước thẳng về phía trước:
“Không sao, mấy hôm trước chỉ là vô ý ngã một cái thôi…”
“Ôn Dư!”
Ôn Ninh vội xoay người gọi giật lại.
Chỉ ngã mà có thể bị thương khắp nơi như thế sao? Rõ ràng tiểu tử này đã đánh nhau với người khác!
Chỉ riêng trên mặt đã có từng ấy vết bầm tím, nàng chẳng dám tưởng tượng thân thể hắn còn phải chịu bao nhiêu thương tích nữa.
Bước chân Ôn Dư quả nhiên khựng lại, nhưng lại cố lái sang chuyện khác:
“A tỷ, đã gần nửa năm tỷ không về Ôn phủ rồi. Ta biết… tỷ chán ghét ta và nương là gánh nặng của tỷ…”
Ôn Ninh hơi nhíu mày — vị đệ đệ này trông lạnh lùng vậy thôi, nhưng nội tâm lại rất nhạy cảm:
“Đệ đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
“Ta không nghĩ vớ vẩn!”
Ôn Dư bất chợt cao giọng, thanh âm dường như còn nghẹn lại:
“Ta và nương chẳng thể làm gì cho tỷ, tỷ chán ghét chúng ta cũng là chuyện nên. Nếu… nếu ta có thể lớn nhanh hơn một chút thì tốt rồi, nếu ta sinh trước tỷ thì hay biết mấy…”
Ôn Ninh thoáng sững người — tiểu tử này mới mười bốn thôi mà, đã bước vào giai đoạn nổi loạn rồi sao? Trước kia, hắn cũng thỉnh thoảng bộc lộ sự nhạy cảm, nhưng đa phần vẫn giữ hình tượng một tiểu công tử lạnh lùng, chẳng mấy khi bày tỏ nội tâm với người khác.
Như hôm nay — tự ti, tự trách đến mức này — quả là lần đầu nàng thấy.
Ôn Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.