Ôn Ninh nhìn Ôn Thư Diễn bằng ánh mắt nửa cười nửa không, chẳng còn chút nào dáng vẻ sợ sệt, yếu thế như xưa mỗi khi đối diện hắn.
protected text
“Ngươi là nữ nhân gì mà dám nhìn ta như thế! Có phải đúng như mẫu thân ta nói, ở Đô hộ phủ ngươi phòng không chiếc bóng, bị người khinh rẻ, nên giờ đầu óc cũng hóa điên rồi không?!”
Xem ra, tuy nguyên chủ đã rời khỏi Ôn phủ, nhưng trong phủ vẫn có không ít kẻ nhớ thương đến nàng.
Ôn Ninh liếc sang tiểu công tử tuấn tú đang hơi ngẩn người nhìn mình, trông thấy nơi thái dương và khóe môi hắn đều có vết bầm tím rõ rệt, đáy mắt nàng khẽ trầm xuống:
“Ta dù sao cũng là a tỷ của ngươi, ngươi đối với a tỷ mà lại ăn nói như vậy sao?”
“A tỷ của ta?”
Ôn Thư Diễn nghe như thể vừa nghe chuyện hoang đường nhất đời, hung hăng nói:
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình! Ngươi tính là thứ tỷ tỷ gì của ta! Ta mới không có loại a tỷ xuất thân thấp hèn như ngươi…”
Hắn còn chưa nói hết câu, sắc mặt Ôn Ninh đã chợt sa sầm, bước nhanh về phía hắn.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư Diễn thấy nữ nhân này lộ ra vẻ mặt đáng sợ đến vậy, cả người khựng lại, cuống cuồng quát lớn:
“Vượng Tài! Phong Thu! Hai tên nô tài chết tiệt kia đâu?! Mau ra dạy dỗ con điên này cho ta!”
Vượng Tài và Phong Thu vốn vì hành động bất thường của Ôn Ninh mà có phần ngẩn ra, lúc này mới bừng tỉnh, vội lao về phía nàng, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003715/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.