Ôn Ninh không nhịn được khẽ nhếch môi, nhìn hắn ta đầy vẻ buồn cười:
“Phương tổng quản, nếu ta không nhớ lầm, đây là cổng lớn, ai cũng có quyền ra vào.”
“Ngươi còn dám cãi!”
Phương Vô siết chặt nắm tay:
“Ai biết có phải ngươi cố ý canh lúc cô nương ra ngoài để ‘tình cờ’ gặp hay không!”
Ôn Ninh tự nhận mình là người có giáo dưỡng, nhưng cũng không khỏi đảo mắt một vòng, lười để ý đến hắn ta, quay sang nhìn Trần Vô Ưu:
“Trên mặt cô nương bị chứng trứng cá khá nặng, nếu không sớm trị tận gốc, e là khó mà khỏi hẳn, dù khỏi rồi cũng sẽ để lại vết.”
Trứng cá — thời nay thường gọi là mụn.
Chẳng trách Trần Vô Ưu ngay cả khi ở trong phủ cũng luôn che mạng, thì ra là vì khuôn mặt nổi đầy mụn thế này.
Thị tỳ vừa rồi quát nàng rời đi lập tức tức giận:
“Ngươi biết gì! Cô nương nhà ta đã sớm chữa trị rồi!”
Chỉ là chữa mãi chẳng thấy khá hơn, còn biết làm sao!
Giờ Ôn di nương này lại nói mấy câu châm chọc, chẳng phải cố ý đâm vào nỗi đau của cô nương bọn họ sao? Ôn Ninh hơi nhướng mày, giọng nhạt nhẽo:
“Nếu đã chữa trị từ sớm mà vẫn thành ra thế này, chứng tỏ cách các ngươi dùng không đúng.”
“Ngươi…”
Sắc mặt thị tỳ kia thay đổi, càng thêm tức giận.
Trần Vô Ưu đang ngồi xổm thì thoáng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Ôn Ninh, đôi mắt trong veo như chú thỏ nhỏ, lúc này lại chan chứa sự hoảng sợ bất an:
“Ngươi… ngươi nói vậy, chẳng lẽ biết cách trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003719/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.