Cuối cùng cũng tiễn được mấy vị ôn thần ấy đi, Ôn Ninh đoán chừng một thời gian ngắn nữa họ sẽ không đến quấy rầy mình, bèn thỏa mãn mà đi ngủ trưa.
Hai ngày tiếp theo, Ôn Ninh sống thoải mái dễ chịu đến lạ, lại định ra mục tiêu ngắn hạn cho bản thân:
Một, kiếm tiền và tích bạc, để chuẩn bị cho cuộc sống tốt đẹp sau này.
Hai, cố gắng ẩn mình cho tới ngày Trần Cẩn Phong thả nàng ra khỏi phủ!
Khi thân thể đã được nàng điều dưỡng khoẻ mạnh hơn, Ôn Ninh mới lần đầu tiên bước ra khỏi cổng Đô hộ phủ. Chỉ là, nàng chưa vội tới Ôn gia, mà tính trước sẽ dạo qua một vòng đô thành Phong Lâm rộng lớn này.
Nguyên chủ vốn tính tình khép kín, là một khuê nữ điển hình “cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước”, ngày thường nhiều nhất chỉ về thăm đẻ, vì vậy từ ký ức của nàng, Ôn Ninh khó tìm được thông tin hữu ích về thế giới này.
Điểm đến đầu tiên của nàng là phố Đồng Đà ở phía tây thành. Trước khi ra ngoài, nàng đã làm một ít “bài tập” — các y quán và hiệu thuốc của Phong Lâm phần lớn tập trung ở phố Đồng Đà phía tây và phố Trường Lạc phía đông.
Vì khu phố Trường Lạc gần nơi ở của hoàng thân quốc thích đương triều, nên y quán và hiệu thuốc ở đó nổi tiếng nhờ chất lượng cao, phục vụ tốt, nhưng giá cả cũng cao ngất.
Ngược lại, phố Đồng Đà lại khác hẳn.
Ôn Ninh cân nhắc mấy ngày, thấy việc khởi nghiệp vẫn nên bắt đầu từ dân thường thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003708/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.