Nếu không phải vì phải diễn tròn vai, Ôn Ninh thật muốn “tặc” một tiếng.
Thị tẩm là chuyện gì tốt đẹp lắm sao? Lại còn tranh giành nhau!
Đã mơ thì chẳng thể mơ lớn hơn một chút, mơ đến mức mỹ nam tranh nhau tới hầu hạ nàng à? Nàng làm ra vẻ kinh hoảng xen lẫn thương tâm:
“Các tỷ… các tỷ lại nghĩ về ta như vậy, ta… ta nào dám vọng tưởng được chủ công đoái hoài. Đêm qua ta thật sự sợ hãi nên mới cầu cứu chủ công.”
“Chủ công tuy đã giúp ta bắt kẻ tập kích phòng, nhưng người gần như chẳng nói mấy câu với ta. Ta nhìn ra được, chủ công rất không ưa ta.”
“Ta cũng biết tự lượng sức, hiểu rõ một kẻ chẳng tài cán gì, lại tính tình nhút nhát như ta, sao xứng đứng bên chủ công. Người có thể đứng cạnh chủ công, ắt phải là nữ tử khí độ ung dung, hiểu chuyện như La di nương mới đúng…”
Một phen tự hạ mình đến mức tận cùng, lại ra sức nâng La di nương lên mây, khiến đám người trước mặt đều ngây ra.
Trớ trêu thay, lời nàng lại chân thành đến mức không tìm ra được kẽ hở, như thể xuất phát từ đáy lòng.
Không lẽ nữ nhân này hoàn toàn không theo lối suy nghĩ thông thường sao?!
Hoa di nương há miệng, một lúc lâu mới tìm lại được giọng:
“Ngươi… ngươi biết thế là được. Loại như ngươi làm sao so với La tỷ tỷ được…”
“Doanh Doanh.”
La di nương khẽ lên tiếng ngăn lại.
Ôn Ninh liếc sang La di nương, thầm bĩu môi.
Sao không ngăn sớm, cứ phải đợi đôi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003707/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.