Ôn Ninh tự nhiên hiểu rõ ý tứ của việc hắn đột nhiên đổi giọng, tuy nàng không cho rằng Trần Cẩn Phong sẽ để tâm việc nàng cùng ai ăn cơm, nhưng cũng không muốn khiến Vương Thừa An khó xử, bèn khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Được.”
Vương Thừa An lại vô thức nhìn nàng mấy lần.
Là ảo giác của hắn sao? Trước đây, tuy hắn vẫn biết Ôn Ninh dung mạo xinh đẹp, song trong lòng hắn, dù nàng có đẹp thế nào thì cũng chỉ giống như muội muội của mình, một tiểu nha đầu mà thôi.
Lần này tái kiến, hắn lại cảm thấy nhan sắc của nàng bỗng như rạng rỡ hơn, nụ cười tươi sáng nơi khóe môi chẳng hiểu sao luôn thu hút ánh mắt hắn.
Có lẽ chỉ là bởi hắn đã quá lâu không gặp nàng.
Vương Thừa An âm thầm thu lại những cảm xúc mơ hồ kia, dẫn theo chủ tớ Ôn Ninh đi tới một quán nhỏ bán bánh bao gần đó.
Dù chưa nếm được bánh bao thịt dê, Ôn Ninh vẫn biết Vương Thừa An tuyệt đối không giới thiệu sai, bởi khi họ tới nơi, trước quán đã xếp thành một hàng dài người chờ.
Họ đi đến cuối hàng, Vương Thừa An lại hỏi câu khi nãy:
“Hôm nay sao muội lại đột nhiên tới phố Đồng Đà?”
Hắn nhớ rõ, từ Đô hộ phủ đến phố Đồng Đà cũng chẳng gần.
Ôn Ninh không định nói rõ với Vương Thừa An dự định của mình. Hắn tin hay không tin y thuật của nàng là một chuyện, nhưng chỉ sợ sau khi nghe kế hoạch ấy, hắn sẽ không hiểu nổi vì sao một nữ tử đã xuất giá như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5003709/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.