🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Tuyết đặt chén cháo xuống bàn, tay nâng cằm Tưởng Kiều lên, nở nụ cười nguy hiểm.

"Cô không sợ tôi kéo cô từ địa ngục này sang địa ngục khác sao?

Chỗ của tôi chẳng tốt đẹp hơn đâu."

"Đừng ... đừng bắt tôi giết người là được .." không hiểu sao Tưởng Kiều lại cảm thấy Hàn Tuyết rất đáng tin cậy.

"Cô làm được những gì? Tôi không dư tiền nuôi những kẻ vô dụng."

"Tôi ...là hacker .." Tưởng Kiều rụt rè nói.

"Oh ... vậy ba ngày nữa tôi sẽ quay lại đón cô. Cứ nghỉ ngơi trước đi".

Đúng ba ngày sau, Hàn Tuyết đến bệnh viện. Lúc này thần sắc Tưởng Kiều đã khá hơn rất nhiều. Cô không mặc đồ bệnh nhân nữa mà mặc áo sơ mi cùng quần jean đơn giản. Dáng vẻ cô bồn chồn, cứ đi qua đi lại trong phòng.

"Lo lắng tôi không quay lại sao?" Hàn Tuyết đi vào cùng vài người đàn ông. Bọn họ đều mặc đồ đen, dáng người ai cũng cao to, có người còn xăm trổ, mặt mũi chẳng hiền lành gì.

Tưởng Kiều bị giật mình, lùi lại mấy bước, ánh mắt có chút hoảng sợ."Sợ rồi sao? Bây giờ cô thay đổi quyết định vẫn kịp đấy." Hàn Tuyết nheo mắt nhìn phản ứng của Tưởng Kiều.

"Tôi ... tôi chỉ theo tiểu thư, không theo bọn họ." Tưởng Kiều giọng kiên định, hai bàn tay cô xoắn xít, nắm chặt nhau.

"Đi theo tôi thì phải nghe sự sắp đặt của tôi. Là người của tôi thì không ai dám đụng vào cô." Hàn Tuyết cố ý nói to để mấy người kia nghe thấy. Nói rồi Hàn Tuyết nắm tay Tưởng Kiều dẫn đi đến gặp Thẩm Bạch.

Tình hình biên giới vẫn chưa ổn định hoàn toàn, bọn họ tạm thời ở trong một cái trại lớn được dựng lên mới vài ngày. Bên trong được đặt khá nhiều thiết bị, máy móc. Thẩm Bạch thấy Hàn Tuyết về cùng Tưởng Kiều, anh khẽ nhướng mày rồi hỏi.



"Đây là hacker mà em tìm được?"

Hàn Tuyết chỉ gật đầu rồi đẩy Tưởng Kiều ngồi xuống trước một bàn đầy màn hình máy tính trước mặt.

"Đến lúc cô thể hiện rồi. Xem như thế nào tôi mới quyết định có giữ cô lại được hay không?"

Thẩm Bạch nói qua vấn đề cho Tưởng Kiều nắm rõ. Cô nhìn lên ra hiệu đã hiểu rồi bắt đầu chăm chú làm. Hàn Tuyết và Thẩm Bạch, hai người đứng hai bên, khoanh tay, yên lặng quan sát. Tưởng Kiều có chút căng thẳng nhưng vẫn cố gắng tập trung làm nhanh hết sức có thể. Tiếng bàn phím lạch cạch vang lên trong lều.

"Tìm ra rồi." Giọng Tưởng Kiều hào hứng, cô nhìn qua Hàn Tuyết với ánh mắt đầy mong đợi.

Thẩm Bạch củi người xuống nhìn lên màn hình, môi khẽ nhếch lên.

" Không tệ"

Sau đó anh liền đi ra ngoài điều động nhân lực. Tưởng Kiều đã khoanh vùng, tìm ra được khu vực mà mấy tên ở băng đảng khác đang lẩn trốn. Địa hình vùng núi biên giới phía Bắc rất phức tạp, Thẩm Bạch chưa quen nên việc truy quét bọn chúng bị chậm lại.

Hàn Tuyết vỗ vai Tưởng Kiều, mỉm cười hài lòng.

"Tạm thời cô ở lại đây giúp Thẩm Bạch. Tôi sẽ sắp xếp nơi ở riêng tư cho cô."

Tưởng Kiều nắm lấy tay Hàn Tuyết, vẻ mặt bất an, cứ như sợ bị bỏ rơi lần nữa.

"Vậy ... tiểu thư còn cô? Cô không ở đây sao?"

Hàn Tuyết vỗ tay cô trấn an.



"Cứ gọi tôi là Hàn Tuyết, không cần phải gọi tiểu thư này tiểu thư nọ. Cô yên tâm, ở đây với Thẩm Bạch rất an toàn. Để anh ấy rèn luyện cho cô. Nếu cô không đủ mạnh mẽ thì sẽ bị người khác giẫm đạp. Lần tới khi tôi quay lại hy vọng thấy được sự thay đổi."

Lời nói của Hàn Tuyết chính là động lực để Tưởng Kiều không ngừng nỗ lực sau đó. Dù Thẩm Bạch có khắc nghiệt như thế nào côcũng kiên trì tập luyện. Dần dần vị trí của cô trong Bang được vững chắc, người khác nhìn cô có sự kính nể hơn. Cho đến ngày hôm nay, ngay cả Ngô Lạc và Trạch Giang, hai người luôn phản đối phụ nữ ngồi vào vị trí cao của Bang cũng đã không còn ý kiến gì với sự cống hiển của Tưởng Kiều.

Trong căn phòng yên tĩnh, có thể nghe được cả nhịp thở của hai người. Hàn Tuyết đưa tay kéo Tưởng Kiều đứng dậy, giọng cô rất nhỏ chỉ vừa đủ nghe.

"Em cần chị điều tra tất cả giao dịch trong vòng ba năm nay của lão Ngô và lão Trạch"

Tưởng Kiều có chút sửng sốt nhưng nhìn thái độ của Hàn Tuyết cô có thể đoán được phần nào. Tưởng Kiều không hỏi gì thêm mà chỉ khẳng khái trả lời.

"Được, tra được tới đâu thì chị sẽ bảo em tới đó. Có cần chị cho người theo dõi bọn họ không?"

"Không cần, cái này em tự có sắp xếp. Thời gian này chị ở lại đây với ba em nhé. Có điều gì khác thường thì lập tức báo cho em."

Tưởng Kiều có thể hình dung được sự việc lần này không hề đơn giản. Hàn Tuyết đột ngột trở về, rồi điều tra cả hai lão đại, không

chừng sắp tới sẽ có một trận sóng to gió lớn. Cô căng thẳng siết chặt tay Hàn Tuyết.

"Xuống ăn tối thôi, em giới thiệu hai người bạn cho chị." Hàn Tuyết đứng dậy, dáng vẻ rất ung dung như chẳng có chuyện gì to tát.

Cô vừa đẩy cửa phòng đi ra thì bắt gặp Lục Tây và Địch Vũ cũng đang chuẩn bị xuống tầng dưới.

"Đây là Tưởng Kiều. Còn họ là Lục Tây và Địch Vũ."

Hàn Tuyết giới thiệu qua một lượt. Ba người mỉm cười gật đầu chào nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.