Hàn Tuyết đặt chén cháo xuống bàn, tay nâng cằm Tưởng Kiều lên, nở nụ cười nguy hiểm.
"Cô không sợ tôi kéo cô từ địa ngục này sang địa ngục khác sao?
Chỗ của tôi chẳng tốt đẹp hơn đâu."
"Đừng ... đừng bắt tôi giết người là được .." không hiểu sao Tưởng Kiều lại cảm thấy Hàn Tuyết rất đáng tin cậy.
"Cô làm được những gì? Tôi không dư tiền nuôi những kẻ vô dụng."
"Tôi ...là hacker .." Tưởng Kiều rụt rè nói.
"Oh ... vậy ba ngày nữa tôi sẽ quay lại đón cô. Cứ nghỉ ngơi trước đi".
Đúng ba ngày sau, Hàn Tuyết đến bệnh viện. Lúc này thần sắc Tưởng Kiều đã khá hơn rất nhiều. Cô không mặc đồ bệnh nhân nữa mà mặc áo sơ mi cùng quần jean đơn giản. Dáng vẻ cô bồn chồn, cứ đi qua đi lại trong phòng.
"Lo lắng tôi không quay lại sao?" Hàn Tuyết đi vào cùng vài người đàn ông. Bọn họ đều mặc đồ đen, dáng người ai cũng cao to, có người còn xăm trổ, mặt mũi chẳng hiền lành gì.
Tưởng Kiều bị giật mình, lùi lại mấy bước, ánh mắt có chút hoảng sợ."Sợ rồi sao? Bây giờ cô thay đổi quyết định vẫn kịp đấy." Hàn Tuyết nheo mắt nhìn phản ứng của Tưởng Kiều.
"Tôi ... tôi chỉ theo tiểu thư, không theo bọn họ." Tưởng Kiều giọng kiên định, hai bàn tay cô xoắn xít, nắm chặt nhau.
"Đi theo tôi thì phải nghe sự sắp đặt của tôi. Là người của tôi thì không ai dám đụng vào cô." Hàn Tuyết cố ý nói to để mấy người kia nghe thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tong-tai-la-xa-hoi-den/3747458/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.