Trong phòng ăn tràn ngập mùi thơm của thức ăn. Mọi thứ được trang trí, bày biện rất cầu kỳ, đẹp đẽ. Hàn Tuyết vào thư phòng tìm Đông Trấn. Cô chưa kịp gõ cửa thì ông đã đi ra.
"Ba, ăn cơm cùng tụi con nào." Hàn Tuyết ôm lấy tay ông, cười vui vẻ.
Hai cha con Hàn Tuyết bước vào phòng ăn. Mọi người đã tề tựu đầy đủ đang đứng chờ.
"Lão đại" Tưởng Kiều lễ phép chào.
"Kiều về rồi thì tốt." Đông Trấn xem Tưởng Kiều như đứa con gái thứ hai, đối xử với cô rất tốt, còn có phần nuông chiều. Trong Bang có rất ít phụ nữ, Tưởng Kiều bầu bạn với Hàn Tuyết khiến ông thấy yên tâm hơn.
Đông Trấn ngồi xuống ghế chính. Hàn Tuyết ngồi bên phải, Tưởng Kiều ngồi bên trái ông. Lục Tây và Địch Vũ ngồi cạnh Hàn Tuyết. Lúc này Trạch Giang mới xuất hiện.
"Lão đại" ông ta lên tiếng chào.
"Về rồi thì cùng ăn tối với chúng tôi." Đông Trấn hắng giọng.
Trạch Giang đến ngồi cạnh Tưởng Kiều. Người hầu nhanh chóng phục vụ, lấy đồ ăn ra đĩa cho mọi người.
"Chú Ngô không về sao ba?" Hàn Tuyết bất ngờ hỏi.
"Uh, dạo này lão Ngô hơi bận. Bang Thanh Vũ ở miền Nam không chịu yên phận, cứ muốn lên miền Bắc kiếm địa bàn. Mở mấy sòng bạc cạnh tranh với lão Ngô."
"Lão đại ..." Trạch Giang lên tiếng toan nhắc nhở Đông Trấn.
"Chú Trạch đừng lo, bạn cháu đáng tin tưởng hơn cả nhiều người trong nhà này đấy." Hàn Tuyết trả lời một cách thản nhiên.
Người phụ nữ lớn tuổi đang phục vụ bên cạnh Tưởng Kiều chợt giật mình, run tay làm đổ nước súp lên người cô.
"Xin lỗi cô Tưởng, tay chân tôi vụng về quá" bà ta hoảng hốt, vội vàng rút khăn ra lau cho Tưởng Kiều.
"Bà lui xuống đi." Lý quản gia quắc mắt ra lệnh.
"Bác Lý không sao đâu, đừng căng thẳng quá, không khéo chẳng còn ai dám làm ở đây nữa đấy" Hàn Tuyết vẫn ung dung dùng bữa, không tỏ thái độ gì. Cô lại quay sang hỏi hai người bên cạnh.
Trạch Giang nãy giờ vẫn quan sát Lục Tây và Địch Vũ.
"Hai người bạn này của cháu là như thế nào?"
"À, có vài kẻ hơi phiền nhiễu cứ đeo bám đòi làm quen với cháu nên cháu nhờ họ làm vệ sĩ. Chú Trạch thấy sao? Vào đội đánh thuê của chú được không?" Hàn Tuyết cười cười nói nói, nửa đùa nửa thật.
"Cứ để bọn trẻ thoải mái đi lão Trạch. Mấy khi được đông vui như này." Đông Trấn đưa ánh mắt thâm trầm nhìn sang Trạch Giang.
"Nhìn cũng được đấy, có hứng thú thì vào đội của tôi. Tôi không bạc đãi người tài đâu" Trạch Giang có vẻ rất nghiêm túc.
"Được, khi nào hết tiền tôi sẽ suy nghĩ lại đề nghị của chú Trạch" Địch Vũ nói câu nào là gợi đòn câu đó.
"Haha ... cậu thanh niên này cũng khá đấy." Đông Trấn cười phá lên. Chẳng mấy ai dám đùa với lão Trạch như vậy.
Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc trong không khí vui vẻ. Trạch Giang trò chuyện đôi câu với Đông Trấn rồi rời đi. Không lâu sau Triệu Hùng - trợ lý của Đông Trấn trở về, thấy Hàn Tuyết ông không khỏi ngạc nhiên.
"Tiểu Tuyết mới về sao?"
"Chào chú Triệu" Hàn Tuyết vẫy tay chào.
Triệu Hùng vừa đến là vào ngay thư phòng với Đông Trấn. Thấy ông bận rộn Hàn Tuyết cũng không làm phiền. Cô kéo mọi người qua quầy rượu, rút ra một chai Chivas 40 năm tuổi rót ra bốn ly rồi nâng lên.
"Chúc mừng ... bốn người chúng ta ... hy vọng lần tới gặp lại ở đây cũng có thể cạn ly cùng nhau."
Tưởng Kiều một tay khoác lên vai Hàn Tuyết, một tay cầm ly ngửa đầu uống cạn.
Lục Tây uống một phát khẽ nhăn mặt, nhìn qua thấy Địch Vũ uống mà mặt không hề biến sắc. "Xong rồi, lọt vô ổ sâu rượu rồi." Lục Tây thầm nghĩ.
"Em dự định ở đây mấy ngày?" Tưởng Kiều hỏi Hàn Tuyết.
"Có lẽ hai ngày nữa, sau đó em qua chỗ Thẩm Bạch" Hàn Tuyết suy tư một
chút rồi mới trả lời.
"Nhanh vậy sao?" Tưởng Kiều thất vọng thốt lên. Cô chỉ mong Hàn Tuyết ở lâu với mình hơn một chút.
Tiếng chuông điện thoại Hàn Tuyết vang lên, cô nhìn tên người gọi trên màn hình liền xoay người rời đi.
"Mọi người cứ thoải mái tự nhiên. Tôi về phòng trước đây."
"Ngày mai tôi sẽ đưa mọi người đi dạo một vòng Đế Đô. Chúc ngủ ngon" Tưởng Kiều bỏ lại một câu rồi cũng đi về phòng mình.
Chỉ còn lại Lục Tây và Địch Vũ ngồi lại uống rượu.
"Muốn ra ngoài hút thuốc không?" Địch Vũ lên tiếng.
Lục Tây hiểu ý, liền gật đầu. Sau phòng ăn có một khu vườn nhỏ. Hai người đi qua phòng ăn. Người hầu đã dọn dẹp sạch sẽ rồi đi về khu vực riêng nghỉ ngơi. Trong căn phòng rất yên ắng. Lục Tây mở cửa sau đi ra khu vườn. Bên ngoài khá tối và lạnh lẽo. Địch Vũ lấy bao thuốc lá rút ra một điếu đưa cho Lục Tây. Chưa kịp châm lửa thì cả hai nghe tiếng động gần đó. Lục Tây và Địch Vũ liền đứng sát vào góc tường. Tiếng nói rất nhỏ nhưng trong đêm tối yên tĩnh có thể nghe rất rõ.
"Tôi đã căn dặn bà phải cẩn thận. Sao hôm nay lại xảy ra sơ sót trước nhiều người như vậy?"
"Tôi ... tôi xin lỗi ... ánh mắt của tiểu thư làm ... tôi hoảng sợ ...
"Đồ vô tích sự. Dù sao cô ấy về chỉ vài ngày. Bà tránh đừng chạm mặt là được. Đừng có làm hỏng chuyện"
"Dạ ... tôi biết rồi"
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc. Không gian xung quanh lại chìm vào im lặng. Ánh mắt Địch Vũ lóe lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]