Hàn Tuyết rút điện thoại ra gọi cho Tưởng Kiều.
"Kiều, về ăn tối cùng em"
"Ha, em về rồi sao bé cưng? Được, được, đợi chị" Tưởng Kiều nghe xong không giấu được sự vui mừng. Tuy là một trong tử lão đại nhưng Tưởng Kiều ở Hắc Bang chỉ vì Hàn Tuyết. Không có cô thì Tưởng Kiều mất dạng luôn, ai cần việc gì thì cứ gọi điện thoại cho Tưởng Kiều. Ngay cả Đông Trấn cũng chẳng mấy khi thấy được mặt Tưởng Kiều.
Hàn Tuyết cúp máy thì quay qua nói tiếp với Đông Trấn.
"Ba, con gọi Kiều về ở cạnh ba. Cẩn thận một chút vẫn hơn."
"Con gái, con tưởng ba già thì trở nên vô dụng rồi sao?" Thấy con gái lo lắng cho mình, Đông Trấn nở nụ cười mãn nguyện.
Từ cổng ngoài cho đến cửa lâu đài, Hàn Tuyết quan sát hơn một nửa vệ sĩ cũ đã bị thay thế. Từ nhỏ cô đã theo Đông Trấn, nhìn cách ông quản lý, xây dựng Hắc Bang. Mọi sự thay đổi đều không qua mắt được Hàn Tuyết.
Lục Tây và Địch Vũ đang đi dạo bên ngoài để giết thời gian. Họ đi đến đâu đều có vệ sĩ đi theo đó. Trong toàn bộ khuôn viên lâu đài chỗ nào cũng có trạm gác rải rác xung quanh.
"Đúng là được mở mang tầm mắt" Lục Tây nói nhỏ với Địch Vũ. Quy mô của biệt thự Lâm Cảnh Thần không thể so với tòa lâu đài này được.
Sân sau lâu đài xây một trường bắn rộng lớn, có cả một tòa nhà huấn luyện bên cạnh. Xa hơn nữa là khu vực nhà ở cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-tong-tai-la-xa-hoi-den/3745658/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.